Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 108: Thuần thú




"Tôi nói, Hàn Triều, cậu cứ như vậy an tâm cấp vật tư cho Canh Thịnh, cậu ta chỉ lấy vật tư không làm việc cho cậu thì sao, cậu đừng nói cho tôi, cậu thật sự tính toán dùng cậu ta, không sợ cậu ta về sau phản bội hay sao?"
Sau khi tiễn Canh Thịnh đi, Lương Tử Hùng khó hiểu nhìn về phía Hàn Triều, từ lúc Canh Thịnh bước vào, Hàn Triều liền bước vào quá trình "thuần thú", từ bắt đầu làm lơ, làm cậu ta phẫn nộ sốt ruột, sau đó lại đả kϊƈɦ làm cậu ta hoàn toàn mất đi tâm tính phản kháng trở nên tiêu cực tuyệt vọng, cuối cùng lại cấp cho cậu ta "quả táo", làm cậu ta vui vẻ làm việc cho mình, đây là kỹ xảo của Hàn Triều.
"Anh ta khẳng định sẽ phản bội." Hàn Triều cầm ly cà phê trêи bàn lên, uống một ngụm rồi ghét bỏ để xuống, cà phê đã lạnh uống không ngon chút nào: "Nhưng mà tôi đã nghĩ đưa anh ta làm thì không cần thiết phải có hồi báo."
Thấy Lương Tử Hùng nhướng mày, Hàn Triều giải thích: "Vũ Văn Thác kéo anh ta vào Vũ Văn gia chính là để dưỡng một con chó săn có thể cắn bất cứ lúc nào, có anh ta ở đó, gia tộc Vũ Văn đừng nghĩ được an ổn. Canh Thịnh hiện tại nhìn có vẻ sắp bị con cáo già Vũ Văn Thác kia đùa cho chết, chúng ta giúp anh ta một phen, làm anh ta gượng dậy chút ít mà tiếp tục đi cắn xé Vũ Văn Thác. Anh ta chỉ cần không bị Vũ Văn Thác đùa chết mà tồn tại để đối đầu với Vũ Văn Thác, mục đích của tôi đã đạt được, có phản bội hay không không quan trọng. Vũ Văn gia xưng bá quốc gia Z nhiều năm như vậy, thuộc hạ như thế nào cũng có vài chiêu, đối đầu với ông ta, chúng ta cũng không phải không có chỗ tốt."
Trai cò đánh nhau ngư ông được lợi, chính là đạo lý này.
"Cậu sẽ không sợ cậu ta có dã tâm lớn mà nhìn đi nơi khác sao, nếu cậu ta trưởng thành sẽ là một người tàn nhẫn độc ác không từ thủ đoạn." Lương Tử Hùng lấy ra một điếu xì gà, bật lửa, hút một ngụm.
Hàn Triều cong cong môi cười, trong mắt lại hiện lên một tia lạnh lẽo: "Anh ta sẽ không nhìn đi nơi khác, thực lực Canh Thịnh còn không lớn được như vậy, chỉ là để ứng phó gia tộc Vũ Văn đã hết sức của anh ta, đầu óc thông minh mà không có thực lực, còn không phải làm người nuốt phân sao, chờ anh ta trưởng thành à, ha hả... Trước chưa nói Vũ Văn gia và anh ta ai thắng ai bại, ngay cả anh ta may mắn thắng Vũ Văn gia, như vậy còn có tất yếu nuôi dưỡng chó săn hay sao?"
Anh vừa mới vạch trần quan hệ Canh Thịnh và Canh Ninh Ninh, không chỉ nói riêng với Canh Thịnh, còn có Canh Nhị yên lặng dường như bị quên đi ở bên cạnh. Canh Nhị đối với Canh Ninh Ninh là trung thành và tận tâm, tin tưởng vì Canh Ninh Ninh, Canh Nhị biết phải làm như thế nào là tốt nhất...
......
Khi Hàn Triều và Lương Tử Hùng trở về nhà ăn, hai người phụ nữ đã sớm ăn no, đang cùng Đại Phúc và một dị năng giả hệ thủy Phỉ Phỉ không biết mân mê thứ gì. Lúc rời khỏi trấn nhỏ, Đại Phúc vì coi trọng dị năng giả hệ thủy Phỉ Phỉ kia nên có hỏi và mang theo cô. Ban đầu trêи đường đi đến thành phố H, Phỉ Phỉ vẫn chỉ đi theo, không có giao thoa gì nhiều hơn, cho đến khi vào căn cứ thành phố H, Phỉ Phỉ chủ động đi nấu ăn cho mọi người, lúc đó cô mới được mọi người chú ý tới. Tài nấu ăn của Phỉ Phỉ thật tốt, cũng sẽ làm rất nhiều điểm tâm, đồ ngọt, thật mau đã quen thuộc với Thích Thất Bối Thiến, hiện tại Phỉ Phỉ đang chỉ hai người làm một món đồ ngọt.
Hàn Triều cùng Lương Tử Hùng nhìn nhau, vô thanh vô tức đi đến ngồi xuống bàn ăn, giọng Phỉ Phỉ truyền đến: "Cuối cùng đem đào để vào sữa chua đã chuẩn bị sẵn, sữa tươi, quấy mứt cho đều, như vậy..."
Thích Thất thấy hai người Hàn Triều trở về, đưa sữa chua đã làm xong cho bọn họ, nhưng hai người đàn ông đối với loại đồ vật này không quá hứng thú. Hàn Triều đùa đùa với sợi tóc rơi xuống má Thích Thất, nói: "Mọi chuyện đã xử lý xong rồi, chúng ta nên trở về thành phố B, Bối Thiến họ cũng muốn trở về thành phố Y..." Thừa dịp thời tiết còn chưa biến hóa, về sớm được thành phố B thì sớm an tâm hơn một chút...
Nghe Hàn Triều nói xong, Thích Thất có điểm không tha nhìn về phía Bối Thiến, cô luyến tiếc tách ra khỏi Bối Thiến, Thích Thất cảm giác được Bối Thiến và Hà Nhu bất đồng, Bối Thiến đối với cô thật sự tốt không có mục đích gì khác cho nên cô thật thích ở bên cạnh cô ấy.
Bối Thiến nhìn ánh mắt lưu luyến của Thích Thất, tâm muốn mềm ra, thấy Thích Thất lộ ra vẻ biểu tình như vậy, cô liền buộc miệng muốn cùng đi về thành phố B. Lương Tử Hùng bên cạnh hung hăng trừng mắt nhìn cô, sau đó nghĩ tới Bối Thiến ăn mềm không ăn cứng, đi qua kéo kéo cô, đáng thương hề hề nói: "Em nếu nhớ cô ấy, chúng ta có thể đi đến thành phố B bất cứ lúc nào. Ở thành phố Y còn rất nhiều sự tình chờ anh giải quyết, em nỡ bỏ anh đi một mình sao?" Lương Tử Hùng quay đầu, nghiến răng nghiến lợi trừng Hàn Triều: "Huống chi bọn họ cũng không nhất định muốn chúng ta đi chung..." Đáng chết Hàn Triều, rõ ràng cũng không muốn Bối Thiến đi theo, cố tình giả vờ cái gì......
Một bên Phỉ Phỉ biết được bọn họ phải đi, trong lòng xoay chuyển, nhìn họ cười cười, để lại khoảng không gian cho bọn họ mà trở về phòng mình. Bối Thiến nhìn chằm chằm bóng dáng cô, quay đầu nhỏ giọng hỏi Lương Tử Hùng: "Cách anh tính toán xử lý cô ấy như thế nào?"
Thích Thất đối với mọi người nhiệt tình, không có nhiều tâm phòng bị với người khác, nhìn không ra dụng tâm kín đáo của Phỉ Phỉ cô không thấy kỳ quái, nhưng hai người đàn ông này mỗi người tâm nhãn tám chín phần, Phỉ Phỉ trong mắt bọn họ căn bản không đáng là cái gì, Bối Thiến không tin bọn họ không có an bài.
Lương Tử Hùng cười cười, vẫn là Bối Thiến của anh thông minh, khôn khéo có khả năng, một chút đều không cần anh nhọc lòng: "Cô ấy nếu thích giúp căn cứ thành phố H làm việc, vậy để cô ấy lưu lại thành phố H là được."
Người anh mang đến không có khả năng phản bội anh, hai người Hàn Triều càng không phải, trong biệt thự này trừ bỏ người ngoài kia, ai còn có khả năng tiết lộ tin tức cho đám người Canh Thịnh!
......
Lại một buổi tối an tĩnh, đám người Hàn Triều quyết định sáng sớm ngày mai xuất phát, sau khi cơm chiều, Thích Thất và Bối Thiến cùng nhau nói chuyện phiếm, hai người đàn ông bị vứt bỏ như cũ ngồi trêи sô pha ám ám chọc chọc nghe lén...
"Thiến Thiến, chuyện cô thiếu máu không phải là giỡn, trở lại thành phố Y cô phải nhất định tìm bác sĩ xem kỹ lại, biết không..."
"Được được được, tôi đã biết, bà quản gia."
Lời Thích Thất nói lại khiến Lương Tử Hùng chú ý, việc Bối Thiến thiếu máu hình như đã là thời gian khá dài, nhìn Thích Thất được Hàn Triều dưỡng thành nộn nộn, lại nhìn tới Bối Thiến lộ ra một vẻ không khỏe mạnh, mày Lương Tử Hùng nhăn lại...
"Cô đừng có bỏ qua mà không để trong lòng, có nhớ tôi đã kể với cô chuyện của Tô Tô, cô ấy vì không đủ máu mà thiếu chút nữa chết đi..."
Không đủ máu, thiếu chút nữa chết...... Thiếu chút nữa chết...... Thiếu chút nữa chết......
Những lời này như ma chú kéo Lương Tử Hùng từ cảnh trong mơ thức dậy, gợi lên sợ hãi sâu nhất trong nội tâm của anh, đôi mắt Lương Tử Hùng trợn to, nghi hoặc hỏi Hàn Triều: "Không đủ máu huyết sẽ chết người?"
Hàn Triều liếc Thích Thất một cái, quay về nhìn Lương Tử Hùng như một thằng ngốc: "Lôi thôi dài dòng." Bằng không anh sẽ như thế nào lại quá chú ý đến kinh nguyệt của Thích Thất như vậy, anh cũng có điểm bị chuyện Tô Thủy Tô kinh động tới. Nghĩ nghĩ, Hàn Triều nói với Lương Tử Hùng: "Tô Thủy Tô thiếu chút nữa là không được, chuyện Bối Thiến anh vẫn nên quan tâm nhiều đi, bình thường không ai giống như Bối Thiến vậy, động một chút liền té xỉu. Anh không hỏi qua cô ấy đã trải qua chuyện gì sao?"
Vì cái gì? Lương Tử Hùng như thế nào biết vì cái gì? Bối Thiến giống như đột nhiên liền biến thành như vậy......
Thấy Lương Tử Hùng đầy đầu mờ mịt, Ô Sao lặng lẽ một bên đã thò đầu qua, nói: "Tôi nói nha lão đại, anh thật vất vả mới hòa hợp lại với Bối Thiến, nhưng mà anh đừng nói cho tôi biết, anh đã quên Bối Thiến vì cứu anh mà bị xuất huyết nhiều như vậy..."
"Bối Thiến cứu tôi bị xuất huyết nhiều?" Lương Tử Hùng kinh nghi nói, chuyện khi nào, anh như thế nào không biết?!
Ô Sao cũng cảm giác ra một chút không thích hợp, bộ dáng lão đại giống như hoàn toàn không biết chuyện này nha: "5 năm trước, lúc đám người A Cổ Nặc đuổi giết anh, Bối Thiến vì cứu anh mà bụng bị thương, trúng động mạch ở bụng, lúc ấy người lên cơn sốc, thật vất vả mới cứu được trở về..."
"Không...... Như thế nào lại như vậy......" Bối Thiến bị tiễn đi, anh tận mắt nhìn thấy Bối Thiến đi rồi, Bối Thiến khi đó cũng chỉ là bị tai nạn xe cộ, không có trúng đạn, không có xuất huyết nhiều, như thế nào lại như vậy? Không có khả năng!
Hàn Triều trong mắt tinh quang chợt lóe lên, liếc liếc Lương Tử Hùng: "Tiên Tiên...... Thiến Thiến......, Lương Tử Hùng, anh xác định khi đó đầu óc thanh tỉnh, không nghe lầm tên?"
Lời Hàn Triều nói đánh tỉnh Lương Tử Hùng, đôi mắt trừng lớn, mày nhăn thật sâu, trong miệng vô ý thức nói: "Tiên Tiên...... Tiên Tiên...... Màu đỏ tươi đẹp, cha cô ấy hy vọng cuộc sống của cô ấy cũng như giống như tên thật tươi đẹp, sáng ngời, là Tiên Tiên......" Ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Triều: "Là "Tiên Tiên"......"
Hàn Triều khóe miệng trừu trừu: "Thiến, màu đỏ; Thiến Thiến, tươi đẹp; chữ "Thiến" cũng được dùng cho tên người...... Hẳn là "Thiến Thiến", tươi đẹp "Thiến Thiến"......"
Cho nên "Tiên Tiên" trêи thực tế là "Thiến Thiến" sao? Nhưng mà không có khả năng, Bối Thiến như thế nào lại ở dưới vực sâu, anh đã tiễn cô ấy đi, anh tận mắt thấy, nhưng mà Ô Sao nói cô ấy chắn thương cho anh bị chảy máu rất nhiều, Ô Sao không có khả năng nói dối, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào? Ai tới nói cho anh biết rốt cuộc là nơi nào đã xảy ra vấn đề...
Ô Sao cũng có chút không rõ, lão đại nói Tiên Tiên, như thế nào sẽ biến thành Thiến Thiến? Lúc ấy người khác ở nước ngoài, Quá Phàn bị thương hôn mê cũng không rõ ràng, bọn họ vẫn luôn cho rằng lúc ấy người cứu lão đại là hai người, một người chắn thương là Bối Thiến, một người là lão đại nói cứu anh ta từ dưới vực lại biến mất đi "Tiên Tiên".
Vẫy tay gọi Đại Phúc lúc ấy vẫn luôn theo bên người, khi đó bọn họ không ai ở bên lão đại, đi tiếp Quá Phàn bị thương và Bối Thiến, tìm kiếm cứu viện đều là Đại Phúc: "Đại Phúc, anh còn nhớ 5 năm trước, lão đại bị người A Cổ Nặc đuổi giết?"
"Đương nhiên nhớ rõ, A Cổ Nặc làm bị thương Phàn ca, lão đại kêu tôi đưa anh ta và Bối Thiến trở về, sau đó lão đại bị người ám toán rơi xuống núi. Tôi dẫn người ở dưới núi tìm được lão đại, bên cạnh còn có thi thể một đám người A Cổ Nặc, sau đó tôi đem lão đại về, Phàn ca là bị thương từ tai nạn xe, Bối Thiến là thế lão đại chắn một thương." Đại Phúc gãi gãi đầu, có cái vấn đề gì sao? Lúc trước đã nói qua nhiều lần.
"Anh nghĩ lại xem, lúc đó anh không thấy qua những người khác?" Ô Sao hỏi, lúc anh từ nước ngoài trở về gấp, Đại Phúc đã nói như vậy, lúc ấy Ô Sao cho rằng Bối Thiến là bị tai nạn xe cùng với Quá Phàn, nhưng nếu Tiên Tiên là Bối Thiến, hiển nhiên không phải bị thương cùng Quá Phàn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.