Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 107: Triều gia thiếu chủ mất tích




Canh Thịnh biết việc đánh cướp Lận Nhị là hoàn toàn không thể được, có thể lặng yên không một tiếng động biến Đại Hoa thành như vậy, thực lực hai người này không phải là những kẻ hèn mà anh an bài bên ngoài kia có thể đối phó. Suy sụp ngồi trêи sô pha, Canh Thịnh nhắm mắt lại, sau đó mở ra, lần này là anh quá nóng vội, quá sốt ruột đối với tình huống của căn cứ. Đại não Canh Thịnh làm việc thật nhanh, phân tích lợi và hại, sau đó thu hồi suy sút, nói với Hàn Triều thản nhiên ở đối diện: "Vừa rồi đều là hiểu lầm, nếu Đại Hoa ăn thức ăn của Lận tiên sinh như vậy, chúng tôi nhất định sẽ trả không thiếu một phân, Canh Nhị..."
Cổ tay Canh Nhị xoay một cái, trong tay lộ ra một túi tinh hạch, không nhiều không ít đúng 80 viên, nguyên lai Canh Nhị cũng là một dị năng giả không gian, để tinh hạch lên bàn đẩy về phía Hàn Triều, Hàn Triều cũng không khách khí duỗi tay tiếp nhận, khẽ cười một tiếng, tinh hạch biến mất trong tay anh.
Thấy Hàn Triều nhận lấy tinh hạch, ánh mắt Canh Thịnh chợt lóe, nói tiếp: "Không biết Lận tiên sinh có muốn hợp tác với thành phố H không? Hoặc là nói, tôi nên gọi anh là Hàn tiên sinh..." Lận, xuất từ họ Hàn, Lận Nhị kỳ thật là Hàn nhị thiếu đi, người trước mặt chính là Hàn gia nhị thiếu gia Hàn Triều mà các đại gia tộc ở thành phố B tìm đến sắp điên rồi, đối với việc mình vừa đoán ra thân phận Hàn Triều, trong lòng Canh Thịnh ảo não một chút, mấy ngày nay anh thật là có chút không tập trung.
Hàn Triều nghe vậy, nụ cười ở khóe miệng không đổi, không thừa nhận cũng không phủ nhận, đối với việc Canh Thịnh có thể đoán ra thân phận của mình không kỳ quái chút nào. Không thể hiểu được xuất hiện một nam một nữ, thân phận không rõ, vật tư phong phú, căn cứ thành phố B mỗi ngày tuyên bố tìm người liên tục như vậy, hiện tại nếu còn không nghĩ ra được, anh có nên đổi người khác để bồi dưỡng hay không...
"Hàn tiên sinh, các đại gia tộc thành phố B tìm anh đến muốn điên rồi, không nghĩ tới anh lại ở địa phương nhỏ xíu của chúng tôi." Canh Thịnh biết mình đã đoán đúng, khẩu khí không tự giác cung kính lên, ở mạt thế có vật tư là ông chủ lớn, vật tư trong tay Hàn Triều làm các đại thế gia ở kinh thành thèm muốn đỏ mắt, có thể suy đoán ra Hàn Triều rốt cuộc có bao nhiêu vật tư.
"Tìm tôi? Tìm tôi làm gì?" Hàn Triều buông ly cà phê trong tay, nhìn Canh Thịnh từ từ hỏi, anh đương nhiên biết người thành phố B tìm anh đến muốn điên, trong đại sảnh giao dịch ở các căn cứ treo giải thưởng phong phú nhất là nhiệm vụ đi tìm tin tức của anh, nhóm thế gia thành phố B vì sao tìm mình, anh đương nhiên rõ ràng, nhưng mà ai gây ra chuyện thì người đó đi giải quyết, tưởng lấy anh ra làm bình phong à, phải xem anh có đồng ý hay không.
Nụ cười Canh Thịnh chựng lại, tiếp theo gượng nói: "Hàn tiên sinh không cần nói giỡn, các đại lão thành phố B vì sao tìm anh, anh còn không rõ ràng lắm sao."
Hàn đại thiếu gia lúc trở lại thành phố B mang về một số vật tư khổng lồ, cứu lại Hàn gia đang trong cơn nguy ngập, các nhóm thế gia có được tin tức đáng tin cậy, vật tư đó là do Hàn gia nhị thiếu Hàn Triều cung cấp, hơn nữa còn có tin tức truyền ra trong tay Hàn Triều hẳn là còn nắm một lượng vật tư khủng, khi Hàn Tiến cường thế trở về, Hàn gia lại một lần nữa nổi bật lên ở thành phố B, đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, đã có bí mật tuôn ra Hàn gia đang nỗ lực tìm kiếm Hàn Triều.
Lại nhìn tới gia nhân Triều gia từ sau mạt thế vẫn luôn làm theo ý mình, căn bản chính là chia năm xẻ bảy, đây càng là bằng chứng chứng tỏ Hàn Triều không ở thành phố B. Thế nào, thiếu chủ Triều gia mất tích?! Hàn gia trêи thực tế vẫn không được Hàn Triều duy trì?! Vậy ai tìm được Hàn Triều cũng được đến khoản vật tư anh ta đang tồn trữ hay sao? Không ai hoài nghi trêи người Hàn Triều có tuyệt bút vật tư, hoặc là theo bản năng ai cũng cho rằng Triều gia gia chủ Hàn Triều có được khoảng vật tư kếch xù kia là chuyện hết sức bình thường. Mà ai có thể tìm được chỗ cậy nhờ vào Hàn Triều, ai được nếm ʍút̼ khoản vật tư trêи người Hàn Triều đã trở thành chấp niệm của các thế gia, cho nên tất cả đều sôi nổi hành động, phát ra giải thưởng cho người đi tìm Hàn Triều.
Hàn Triều không tiếp tục đề tài này, nhìn về phía Canh Thịnh rất có hứng thú hỏi: "Canh thiếu tá vừa mới nói đến hợp tác với thành phố H? Hợp tác như thế nào?"
Thấy Hàn Triều hứng thú với đề nghị của mình, Canh Thịnh đĩnh đĩnh vòng eo: "Hàn tiên sinh hẳn là cũng biết, hiện tại vật tư các nơi đều khẩn trương, căn cứ thành phố H của chúng tôi cũng như vậy, nếu anh có thể đem vật tư duy trì cho căn cứ chúng tôi, vậy căn cứ thành phố H sẽ thành thế lực của Hàn tiên sinh, với trạng huống của Hàn tiên sinh bây giờ, tôi tin tưởng anh cũng có nhu cầu cấp bách có thế lực duy trì phía sau lưng."
Hàn Triều cho tới nay không quá thân cận với Hàn gia đã là bí mật công khai, mà gia nhân Triều gia hiện tại chia năm xẻ bảy, Hàn Triều muốn giữ được vật tư trêи người mà không có hậu thuẫn kiên cố, không thể nghi ngờ chính là si tâm vọng tưởng, đây cũng chính là mục đích các đại thế gia tìm kiếm Hàn Triều, hợp tác, trở thành hậu thuẫn phía sau Hàn Triều, tiếp thu vật tư trong tay Hàn Triều: "Cùng với việc hợp tác với các thế gia, chịu bắt ép của họ, không bằng Hàn tiên sinh suy xét căn cứ thành phố H của chúng tôi, căn cứ chúng tôi nguyện ý quy thuận đến danh nghĩa Hàn tiên sinh, làm Thiên lôi cho Hàn tiên sinh sai đâu đánh đó."
"A." Hàn Triều nhướng mày, thanh âm cũng hơi cao lên, cười như không cười: "Nếu tôi nhớ không lầm, căn cứ tỉnh H là danh nghĩa của gia tộc Vũ Văn? Canh thiếu tá đây là đại biểu cho gia tộc Vũ Văn hay là của chính anh?"
Canh Thịnh bị người chọc đến đau, sắc mặt biến đổi, dừng một chút, treo lên một mạt cười khổ: "Hàn tiên sinh, thật không dám dấu diếm, thành phố H về dưới danh nghĩa Vũ Văn gia thật sự là bị bất đắc dĩ, em tôi bị Vũ Văn Thác lão già kia nhốt ở thành phố B, bức bách......"
"Xuy xuy......" Lời Canh Thịnh bị một trận cười châm chọc của Hàn Triều chặn lại, Canh Thịnh nhíu mày khó hiểu nhìn về phía Hàn Triều, lại thấy Hàn Triều đã dừng nụ cười lại, Canh Thịnh thu hồi kinh ngạc: "Hàn tiên sinh đây là có ý tứ gì?"
Hàn Triều thật sâu nhìn Canh Thịnh, hừ nói: "Điều kiện của Canh thiếu tá thực mê người, đáng tiếc có điểm thiếu thành ý."
Bị Vũ Văn gia bức bách? Bất đắc dĩ vì em gái? Hừ! Chê cười! Chỉ sợ anh ta đã sớm phát hiện chỉ bằng một Canh gia nho nhỏ, muốn dưỡng một căn cứ là chuyện không dễ dàng chút nào, trước mạt thế Canh gia không được xem là hàng thế gia, nếu không phải tập đoàn Triều thị có kinh doanh khắp nơi ở quốc gia Z, chỉ sợ cái họ Canh này Hàn Triều cũng chưa từng nghe qua, Canh gia có bản lĩnh gì, còn chuyện chuẩn bị được vật tư càng là đáng chê cười, cái lão cáo già Vũ Văn Thác kia chỉ sợ là do đế vương quốc gia Z chết đi đột ngột làm cho trở tay không kịp, trong khoảng thời gian ngắn không kịp xoay sở nhiều chuyện mới lấy Canh Ninh Ninh bức bách Canh Thịnh hàng phục.
Vũ Văn gia bức bức Canh Thịnh lại là gãi đúng chỗ ngứa, vì Canh Ninh Ninh "bất đắc dĩ" quy thuận Vũ Văn gia làm cho Vũ Văn gia lấy vật tư tới dưỡng căn cứ thành phố H, lại có thể để người khác cho rằng Canh Thịnh có tình có nghĩa với Canh Ninh Ninh. Còn hiện tại, chỉ sợ là cáo già Vũ Văn Thác kia đã tỉnh ngủ, bằng không cũng sẽ không thả Canh Ninh Ninh, mà vật tư cho thành phố H có lẽ cũng đã cắt đứt từ lâu...
"Đến nỗi Canh thiếu tá có tình yêu nam nữ với em gái, lại có vài phần thật, vài phần giả..."
Canh Thịnh bị Hàn Triều nói, sắc mặt đại biến, những việc này ngay cả tâm phúc như Canh Nhất Canh Nhị bọn họ đều không rõ ràng mấy, Hàn Triều chỉ dựa vào gặp mặt một lần là phát hiện ra? Tính kế đối với Vũ Văn gia, sủng nịch yêu thương với Canh Ninh Ninh anh tự nhận là không lộ ra một dấu vết nào nha! Anh cố ý dung túng Canh Ninh Ninh, để cô trở thành tùy hứng không hiểu chuyện, sau đó dụ hoặc Canh Ninh Ninh thành tình nhân của mình, bởi vì lúc đó mọi thứ anh có được đều toàn đến từ Canh gia, cho nên Canh Ninh Ninh không thể gả cho người khác, nếu để người khác ở cùng Canh Ninh Ninh sẽ tiếp nhận Canh gia thì anh phải làm sao!
Sau đó anh tiếp nhận căn cứ thành phố H, không cần chịu ảnh hưởng của Canh Ninh Ninh nữa, sau khi lợi dụng anh vốn dĩ không muốn tiếp tục với cô nữa, lại không ngờ Canh Ninh Ninh có năng lực giao lưu với động vật, tại mạt thế nơi động vật biến dị lan tràn, có được loại năng lực này dĩ nhiên có lợi cho anh. Anh đã nói với Canh Ninh Ninh loại năng lực này không thể nói lung tung bằng không sẽ rước họa sát thân, anh sẽ cho Canh Nhị Canh Tam đi tiếp đón cô từ thành phố B. Hết thảy anh đều tự nhận không có phân đoạn nào có thể làm người phát giác tâm tư, vậy mà hôm nay Hàn Triều tại sao lại biết được? Chẳng lẽ anh ta có thuật đọc tâm?
Canh Thịnh cảm thấy phát khổ, chỉ sợ kế gì muốn tính toán với Hàn Triều đều bị anh ta thấu hiểu, trách không được anh ta nói mình thiếu thành ý, nhưng mà, mình không thể từ bỏ vật tư trong tay Hàn Triều, nếu không anh sẽ thật sự bị Vũ Văn gia bức ra khỏi quyền khống chế căn cứ thành phố H...
Canh Thịnh và Vũ Văn gia đều muốn có được quyền khống chế thành phố H, tâm cơ thủ đoạn Canh Thịnh đều không thiếu, chỉ thiếu vật tư, mà Vũ Văn gia lại thấy thật rõ điểm này cắn chặt không bỏ, muốn Canh Thịnh giao ra quyền lực. Nhưng mà Canh Thịnh làm sao cam tâm đem giang sơn vất vả đánh được giao ra, vì thế từ khi biết được Hàn Triều là ai, Canh Thịnh liền suy nghĩ, nếu được vật tư của Hàn Triều trong tay là lại có thể đối kháng với gia tộc Vũ Văn, chờ tới khi Canh Thịnh có được đủ vật tư, chuyện duy trì, trở thành hậu thuẫn của Hàn Triều gì đó, Canh Thịnh không thực hiện, Hàn Triều hai bàn tay trắng lúc đó sẽ làm được gì, nhưng mà... Hiện tại rốt cuộc Canh Thịnh đã biết vì sao các đại gia tộc biết rõ ràng sau lưng Hàn Triều không có ai nhưng chỉ muốn mượn sức mà không phải trực tiếp hạ lệnh mạt sát, tranh đoạt vật tư...
Hàn Triều thấy Canh Thịnh bị mình "đánh" không sai biệt lắm, nâng lên tay nhìn thoáng qua đồng hồ: "Thời gian không còn sớm lắm, tôi còn có việc khác, không tiếp được." Đứng lên, gọi Nhị Tử tiễn khách, Hàn Triều chuẩn bị lên lầu.
Canh Thịnh đi theo đứng dậy, kêu lại Hàn Triều: "Hàn tiên sinh, chúng tôi thành phố H là vô cùng có thành ý đi theo anh......"
"Không cần, tôi không cần, muốn hợp tác, người kia là đủ rồi." Canh Thịnh theo ngón tay Hàn Triều nhìn lại, một bên Lương Tử Hùng nghe được Hàn Triều nhắc tới mình, nâng nâng bàn tay lên vẫy vẫy Canh Thịnh. Trong lòng Canh Thịnh biết đã xa vời, cười khổ một tiếng, gật gật đầu chào hai người rồi đi ra ngoài, lúc sắp bước ra cửa, thanh âm Hàn Triều truyền đến: "Hợp tác với thành phố H tôi không có hứng thú, nhưng có giao dịch này không biết Canh thiếu tá có muốn tiếp hay không."
Canh Thịnh dừng lại, quay lại đầu nhìn về phía Hàn Triều......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.