Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 100: Hàn Triều?!




Cửa bị kéo ra, Bối Thiến bên trong chấn kinh quay đầu lại liền nhìn thấy Lương Tử Hùng cả người băng hàn, hai mắt bốc lửa, Bối Thiến khẩn trương giấu đi đồ vật trong tay, chột dạ cúi đầu không dám đối diện với Lương Tử Hùng. Trong tay cô đều là quần áo từ Thích Thất, sau khi ăn cơm chiều, Thích Thất lặng lẽ cầm thật nhiều quần áo đưa cho Bối Thiến, cô nói ngày mai cô sẽ đi, này đó đều là quần áo cho phụ nữ, hiện tại cô ấy cải trang thành đàn ông, ở đây nhiều tai mắt như vậy, cô ấy không tiện đem theo. Nghe Thích Thất nói như vậy, Bối Thiến tuy rằng cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn đáp ứng, hai người ngày mai sẽ tách ra, chuyện cô giúp Thích Thất cũng không được nhiều lắm, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi cô sẵn sàng làm dùm cô ấy, chỉ là Bối Thiến không nghĩ tới Lương Tử Hùng sẽ đột nhiên lại đây, còn thấy được nhiều quần áo nữ trang phụ nữ như vậy...
"Em đang làm gì?" Lương Tử Hùng đi vào trong phòng, rầm một tiếng kéo cửa lại.
Tiếng kéo cửa kéo suy nghĩ của Bối Thiến về, cô gập ghềnh giải thích: "Không, không có gì, đã trễ thế này, Hùng ca sao lại tới đây? Mọi người đều, đều ngủ cả rồi, anh cũng..."
"Em đuổi anh đi sao? Vì cái tên ngoại lai không giống đàn ông kia."
"Thất Thất không phải là tên ngoại lai." Lời nói tự nhiên bật ra, Bối Thiến ảo não cắn cắn môi, giải thích: "Hùng ca anh hiểu lầm, em và Lận Thất không có quan hệ gì."
"Không quan hệ?" Lương Tử Hùng nhẹ giọng nói, trên mặt biểu tình nhìn không ra hỉ nộ, nhưng mà từ đường gân xanh lộ rõ trên tay Lương Tử Hùng mới thấy được anh không phải là bình tĩnh tự nhiên như vậy.
Biểu tình Lương Tử Hùng như thế, đi theo bên anh lâu như vậy, Bối Thiến làm sao không rõ ràng, anh đây là động sát niệm đối với Thích Thất, tính cách Lương Tử Hùng nếu kêu đánh kêu giết không sợ, đe dọa dụ dỗ cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là loại này thâm trầm đạm mạc, chỉ cần anh lộ ra biểu tình như vậy, hơn phân nửa là đem người đặt vào danh sách tử vong.
Bối Thiến biết Lương Tử Hùng là hiểu lầm, hiểu lầm cô cùng Thất Thất công nhiên cắm sừng anh, chuyện này đối với Lương Tử Hùng mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện không nhịn được, cô trên danh nghĩa nói như thế nào cũng vẫn là người của anh...
"Hùng ca, 5 năm trước anh đã nói chúng ta giao dịch kết thúc, từ nay về sau không còn liên quan đến nhau nữa..." Đúng vậy, Lương Tử Hùng có nói qua lời này, 5 năm trước Lương Tử Hùng đã đuổi cô đi, khi đó cô cũng không muốn rời đi, cô không nghĩ đi đến một thế giới không có anh hiện hữu.
Lương Tử Hùng đương nhiên nhớ rõ mình nói qua cái gì, không chỉ như vậy, anh còn nhớ rõ ánh mắt tuyệt vọng của cô lúc ấy, tuyệt vọng đến anh thật không đành lòng, cuối cùng cam chịu để cô tiếp tục ở lại bên người anh, nhưng mà cô nói chuyện này rốt cuộc là ý gì: "Cho nên?"
Cho nên? Cho nên quan hệ tình nhân của họ đã sớm không còn tồn tại, cho nên... cô sẽ rời đi, không hề dây dưa, không tái xuất hiện trước mặt anh.
Móng tay véo sâu vào thịt, Bối Thiến nhịn xuống đau đớn trong lòng, gian nan mở miệng: "Chúng ta đã sớm không còn quan hệ, người khác sẽ không nghĩ nhiều, em sẽ rời đi, không lại quấn lấy anh, cho nên, cho nên cầu anh buông tha Lận Thất, Lận Thất cái gì cũng không biết, cậu ấy là vô tội." Rời đi là chuyện Lương Tử Hùng vẫn luôn muốn cô thực hiện, làm trao đổi để anh buông tha Thất Thất.
"Rời đi?" Lương Tử Hùng tức giận tiến lên bóp chặt hàm dưới Bối Thiến, cười nhạo: "Bối Thiến, dựa vào đâu em nói không muốn đi thì không đi, nói rời đi liền rời đi? Đừng quên, em là do anh tiêu tiền mua tới, muốn rời đi cùng người trong lòng ân ân ái ái, đừng có nằm mộng."
......
Ở phòng gần đó Hàn Triều thả ra tinh thần lực che chắn thanh âm truyền tới, anh thật không có hứng thú đi giám thị người khác XXOO, bất quá sự tình phát triển đến như thế này cũng là không lãng phí anh thay Lương Tử Hùng một phen trù tính, hai người kia thật quá lao lực, xứng đáng nhiều năm như vậy vẫn luôn vòng đi vòng lại không tu thành chính quả, hiểu lầm gì đó đương nhiên phải cởi bỏ, cái gì cũng nghẹn trong lòng không nói, ai biết trong lòng người kia suy nghĩ cái gì.
Ôm thật chặt Thích Thất trong lòng ngực, Hàn Triều vui mừng hôn lên trán cô, vẫn là Thích Thất nhà anh tốt nhất, không có tâm tư cong cong, cao hứng thì nói cao hứng, không vui liền nói không vui, không có nhiều hiểu lầm phát sinh như vậy, thật tốt.
......
Rạng sáng, thời điểm mọi người ngủ say nhất, phòng Hàn Triều Thích Thất đột nhiên truyền ra tiếng cửa bị sập, Hàn Triều bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên là thả ra tinh thần lực bao bọc lấy Thích Thất, Thích Thất bị chấn kinh run rẩy một chút, ngửi được hương vị quen thuộc bên người, hướng vào trong lòng Hàn Triều cọ cọ vài cái, lại nặng nề ngủ tiếp.
Trấn an Thích Thất trong lòng ngực, ánh mắt Hàn Triều như lưỡi dao sắc bén bắn về phía bóng người đứng ngốc ở cửa, Lương Tử Hùng cũng không nghĩ tới anh đá văng cửa phòng, nhìn đến thế nhưng là hai người đang ôm nhau, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu anh là cao hứng, cái tên ngoại lai bắt cóc Bối Thiến kia thế nhưng lại là đồng tình luyến ái, đáng tiếc thật mau anh lại cười không nổi, ánh trăng bên ngoài chiếu xuống Lận Thất tránh trong lòng Lận Nhị, nếu anh lại nhìn không ra đó là phụ nữ thì thật hổ thẹn cho con mắt duyệt vô số phụ nữ của anh, càng đáng sợ hơn chính là, khi cái người Lận Nhị kia quay đầu lại, anh thấy rõ bộ dáng "Lận Nhị"...
Lương Tử Hùng trong tâm lộp bộp một chút, thanh âm phảng phất như không phải của chính mình, ôm một tia may mắn nói: "Hàn Triều?!"
Hàn Triều lúc này lại cười như một thiên sứ, trả lời: "Lương Tử Hùng, đã lâu không thấy, ha hả..."
Tâm tình Lương Tử Hùng lúc này là hận không thể biến mất trước mặt Hàn Triều, cái tên Hàn Triều "Chu Bái Bì" này như thế nào lại ở đây, anh đạp cửa phòng của cậu ta, Hàn Triều làm sao sẽ buông tha cho anh...
* Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm thức dậy lao động. "Bái Bì" ở đây còn có nghĩa là lột da.
Tiếp theo anh nghe được thanh âm Hàn Triều cà lơ phất phơ: "Anh không đi theo người phụ nữ của anh hắc hưu hắc hưu hay sao, chạy đến nơi này làm gì? Thế nào..." Nụ cười thiên sứ thay thế bằng nét trào phúng: "Chẳng lẽ anh ra * quá sớm hay sao?"
Cậu mới ra * sớm, các người cả nhà mới ra * sớm. Anh làm việc cả đêm, sớm sao, sớm sao!!!
......
Hàn Triều và Lương Tử Hùng ngồi ở quầy bar ở đại sảnh bên ngoài, sau khi biết rõ sự tình, Ô Sao cười như đóa hoa, cao hứng đem rượu ngon tồn trữ ra hiếu kính Hàn Triều, lão đại không bị đào góc tường, thật sự là quá tốt, vẫn là Triều thiếu có bản lĩnh, nghĩ ra kế tốt như vậy, nếu không thì lão đại nhà mình như khúc gỗ còn không biết thời điểm nào mới có thể nghĩ thông suốt.
Hàn Triều cùng Lương Tử Hùng ngồi song song trên ghế ở quầy bar, Hàn Triều rút ra một điều xì gà Cuba, chậm rãi cắt xì gà rồi châm lửa, Lương Tử Hùng thấy một loạt động tác của Hàn Triều thì cười nhạt một tiếng: "Tôi nói cậu Hàn Triều, hiện tại là khi nào, cậu còn chú ý tới như vậy, người phụ nữ của cậu có biết không?" Trước mạt thế Hàn Triều có thói ở sạch thích bắt bẻ, anh biết, nhưng anh không nghĩ tới giờ đã là mạt thế, Hàn Triều còn chú ý như vậy, xem ra ở mạt thế cậu ta thật không tồi, lúc trước nghe được cậu ta không trở về Hàn gia, anh còn một tia lo lắng, nhìn tới hiện tại cậu ta vẫn còn chú ý quá mức tới như vậy, có lẽ anh nên đem tia lo lắng kia cho chó gặm.
Hàn Triều nghe vậy trừng anh một cái, ý tứ đó Lương Tử Hùng hiểu được, đây là "có quan hệ gì đến anh", Lương Tử Hùng càng cảm thấy lo lắng trước kia của mình nên quăng cho chó, tên Hàn Triều này trước sau như một thật không làm người thích.
"Gia công hai trăm vạn tấn dầu thô." Hàn Triều chuyển điếu xì gà thủ công trong tay, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra.
"Cmn, cậu như thế nào không đi cướp đi." Lương Tử Hùng như bị người đốt đuôi, nhảy dựng lên, khiển trách Hàn Triều: "Lão đây không phải chỉ đạp một cánh cửa thôi sao, hai trăm vạn tấn dầu thô gia công, cậu muốn lão đây đi chết hay sao? Hiện tại chính là mạt thế, mạt thế! Lão đây đi đâu tìm ra nhiều kỹ thuật viên như vậy để gia công dầu thô cho cậu?" Mục đích của anh tới thành phố H có lẽ Hàn Triều đã đoán ra, nếu không cậu ta sẽ không đưa ra ý muốn anh gia công dầu thô, tuy rằng tò mò Hàn Triều lấy đâu ra nhiều dầu thô như vậy, nhưng mà bọn họ ngay cả là huynh đệ tốt, có một số việc cũng nên kiêng dè.
Hàn Triều bậc lửa xì gà, đưa lên miệng phà ra một hơi hướng Lương Tử Hùng, khói bay tới trước mặt Lương Tử Hùng, Lương Tử Hùng ghét bỏ đưa tay vẫy vẫy khói thuốc, tay đoạt lấy bật lửa trong tay Hàn Triều, tự rút một điều xì gà đốt lên.
Ra vẻ không sao cả, Hàn Triều cười cười với Lương Tử Hùng đang đầy bất bình: "Lương Tử Hùng, đây không phải là anh bồi thường đá ngã cửa, đây là tạ lễ, là đáp tạ tôi giúp anh thấy rõ tâm tư của mình." Hàn Triều chưa bao giờ làm chuyện vô công, không có lợi thì không dậy sớm. Giúp Lương Tử Hùng thấy rõ tâm tư của mình, cùng Bối Thiến tu thành chính quả, thù lao là gia công hai trăm vạn tấn dầu thô, đương nhiên tâm tư khác Hàn Triều sẽ không nói ra, cái gì ăn dấm gì gì đó.
Nghe vậy, Lương Tử Hùng trầm mặc xuống, hít một hơi xì gà thật sâu, chậm rãi phun ra. Hàn Triều nhìn thấy, mày hơi chau lại, rót ra một ly rượu vang đẩy cho Lương Tử Hùng: "Nghĩ cái gì?"
Cầm ly rượu đong đưa trong tay, Lương Tử Hùng không đáp, hỏi lại: "Người trong phòng kia, cậu định tính toán ra sao?" Vừa mới rồi thấy cậu ta che chở cô ấy như vậy, đây là thật sự.
Hàn Triều khóe miệng gợi lên không trả lời, nhẹ nhàng giơ ly rượu hướng tới Lương Tử Hùng ra vẻ cụng ly, đặt lên miệng nhấp một hơi.
Thấy vậy, Lương Tử Hùng nào còn không hiểu ý tứ, cùng nâng ly lên uống, nói một câu "Chúc mừng".
"Cậu và người đó như thế nào quen nhau? Nhất kiến chung tình?" Trầm mặc một lát, Lương Tử Hùng hỏi, trước mạt thế còn không nghe Hàn Triều có ai, lúc này mới qua mấy tháng, như vậy khả năng nhất kiến chung tình là khá lớn.
Hàn Triều khóe miệng trừu trừu, anh cùng Thất Thất tính ra là nhất kiến chung tình sao? Tuyệt đối không phải, huống chi anh một chút cũng không tin cái gì gọi là nhất kiến chung tình: "Vì sao lại hỏi vậy? Anh đối với ai nhất kiến chung tình hay sao?"
Lương Tử Hùng nhăn mày lại thật sâu, bực bội uống một ngụm rượu vang thật lớn, sau đó từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đem chuyện Tiên Tiên nói cho Hàn Triều...
Nhìn thấy biểu tình Hàn Triều càng ngày càng ngốc, Lương Tử Hùng như nghẹn lại: "Có...... Có vấn đề gì?"
"Cho nên, anh đi tìm người 5 năm còn chưa chết tâm?" Hàn Triều trên dưới đánh giá Lương Tử Hùng, liếc mắt một cái, anh thấy thế nào cũng không nhìn ra Lương Tử Hùng thứ này thế nhưng lại si tình như vậy.
Lương Tử Hùng bực bội ừng ực ừng ực uống hết ly rượu, không chết tâm, nhưng mà, anh giống như... cũng thích Bối Thiến.
"Tôi khá tò mò, anh vì sao đối với một người phụ nữ còn không thấy rõ mặt lại si tâm như vậy? Còn ưng thuận lời thề như thế? Đây thật đúng là không giống tác phong của anh..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.