Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường Giáp

Chương 27: Đi học




Nguyệt: chap nữa nha! Trung Thu nên khuyến mãi thêm một chap nữa, mọi người xem vui vẻ! Chúc mọi người Trung Thu vui vẻ! ^^


======================================


B đại là một trường học nổi tiếng bao gồm tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học, bao nhiêu người đã phải chen chúc đến vỡ đầu để tiến được vào B đại, nhưng B đại chỉ nhận người có thể vượt qua kiểm tra. B đại là tứ đại gia tộc và Mặc gia cùng nhau sáng lập ra, bọn họ là cổ đông của B đại, cho nên, hằng năm, năm gia tộc này sẽ có một cái danh ngạch được cử đi, danh ngạch này không cần nhìn thành tích , tuy nói B đại chỉ nhìn thành tích nhưng con cháu thế gia chiếm đa số, dù sao, ở thế gia, bình thường, nếu không đủ ưu tú, sớm đã bị cho rằng là đồ vứt bỏ để ném đi rồi, cho nên, con cháu thế gia danh môn vọng tộc về sau cũng sẽ không có mấy người ăn chơi trác đáng.


Lúc này, B đại, trung học phổ thông, lớp mười A.


Chuông vào học vừa vang lên, thầy Lý chủ nhiệm lớp đến, đi theo phía sau là một thiếu nữ tuyệt sắc, dung mạo diễm lệ, đẹp đến nỗi khiến người ngẩn ngơ mặc đồng phục, tuy rằng khuôn mặt hơi non nớt nhưng cũng có thể nhìn ra sau này sẽ phong hoa tuyệt đại đến cỡ nào.


"Khụ." Thầy Lý tàn nhẫn cắt dứt những học sinh đang ngẩn ngơ, nói: "Đây là học sinh mới chuyển đến lớp ta, Lưu An Nhạc, tự giới thiệu một chút đi." Lưu An Nhạc thản nhiên liếc mắt nhìn những học sinh dưới lớp một cái, nói: "Chào mọi người, ta là Lưu An Nhạc, năm nay mười bốn tuổi, hi vọng về sau có thể ở chung vui vẻ với mọi người." Nàng như vậy một chút cũng không giống biểu hiện đáng yêu hoạt bát làm nũng như ở trước mặt người nhà, rõ ràng dung mạo thuộc loại hình diễm lệ, nhưng lại làm ra vẻ lạnh nhạt nhưng cũng không có một chút cảm giác vi hòa., chẳng lẽ đây là tương phản manh (*) trong truyền thuyết?


(*) Tương phản manh: một thuật ngữ trong ACGN, ý chỉ người có tính cách tương phản, lúc manh, lúc lạnh lùng, nói chung là một người có hai tính cách trái ngược nhau, gần giống như đa nhân cách.


"Ân, Lưu đồng học, ngươi ngồi ở đây đi." Nói xong, chỉ về vị trí hàng thứ ba bên cạnh một nữ sinh, An Nhạc thản nhiên gật đầu, mang theo cặp sách, đi đến, ngồi ở đó.


Chuông tan học vừa vang lên, các học sinh, đặc biệt là các nam sinh, thái độ khác thường ngồi tại một chỗ không nhúc nhích, một chút cũng không có ý lao ra ngoài như ngày thường, mà quan sát vị tân đồng học xinh đẹp này.


Lúc này, vị nữ sinh bên cạnh An Nhạc vươn tay ra, nói: "Này, xin chào, An Nhạc, làm quen một chút đi, ta tên là Trương Tiếu Lâm, bạn ngồi cùng bàn với ngươi." An Nhạc nghe xong, cũng cười cười, vươn tay ra nắm tay nàng, nói: "Tiếu Lâm, xin chào, ta là Lưu An Nhạc."


Người khác chủ động chào hỏi nàng nàng cũng không thể hờ hững, như vậy rất không có lễ phép, không biết tại sao, An Nhạc cảm giác cô bé này rất thân thiết, đối với nàng rất có hảo cảm, Trương Tiếu Lâm cũng có cảm giác như vậy, nếu không, nhìn nàng bên ngoài nhiệt tình cởi mở lại giấu kiêu ngạo trong xương, làm sao có thể chủ động với người khác, đặc biệt chào hỏi với người lần đầu tiên gặp mặt.


Lúc sau, An Nhạc bắt đầu ba năm cuộc sống học sinh trung học yên bình, đương nhiên phải trừ bỏ những bức thư tình thỉnh thoảng có trong túi và những tình huống bị tỏ tình, trong đám nữ sinh lúc đó không biết có bao nhiêu người ghen tị với nàng, dù sao, lúc làm một người vượt qua rất nhiều người, cũng chỉ có thể nhìn lên, sẽ không có loại cảm xúc ghen tị này.


Ba năm này, người hai nhà Lưu Triệu vẫn luôn thu thập vật tư, nhưng làm rất bí mật, lại được An Nhạc phân phó người giúp đỡ che dấu nên cũng không bị phát hiện, mỗi ngày cuối tuần, An Nhạc sẽ được ba Lưu đưa đi đến những kho hàng chứa vật tư để thu vật tư vào không gian, tuy những thứ này so với vật tư An Nhạc lấy được không đáng kể nhưng cũng quả thực cũng không ít.


Thời gian khác, An Nhạc liền mang theo người nhà đi luyện tập dị năng, học tập võ thuật, dạy bọn hắn quen thuộc đao kiếm, ân? An Nhạc làm sao có thể sử dụng đao kiếm? Ân, khụ khụ, sư phụ dạy! Ân, chính là như vậy! (sư phụ, xin lỗi, tử đạo hữu bất tử bần đạo (*) a!)


(*) Tử đạo hữu bất tử bần đạo: Bần đạo ở đây là chỉ bản thân, còn đạo hữu là chỉ người khác. Câu này không phải thành ngữ tục ngữ gì mà chỉ là một câu nói trên mạng của cư dân mạng, có nghĩa là thà hại người chứ không hại mình.


Ba năm trung học này, bởi vì hai vị ca ca của nàng thường xuyên tìm nàng, mà người ở B đại biết họ là ca ca của nàng chỉ có bạn ngồi cùng bàn kiêm khuê mật - Trương Tiếu lâm, sau đó, còn có tin đồn nàng trở thành hoa hậu giảng đường, thành tích đứng thứ nhất trong ba năm trung học, dung mạo diễm lệ, dáng người ma quỷ, tính cách lãnh đạm, thủ đoạn cao minh, đem hai trong Lục Đại Giáo Thảo (*) của B đại, hai vị thiếu gia Lưu Triệu lừa gạt, hai người đó ngày ngày tìm nàng lấy lòng, còn thường xuyên vì nàng mà ghen tuông, làm bọn An Nhạc lúc nghe thấy cái tin đồn này thì dở khóc dở cười, bất quá, do lời đồn này làm An Nhạc bớt đi một ít hoa đào, cho nên, An Nhạc và bọn Lưu An Dạ cũng không có giải thích, mặc cho bọn họ tự mình động não.


(*) Lục Đại Giáo Thảo: sáu người con trai đứng đầu trong trường, về gia thế, dung mạo, tài năng,..... ai đã coi Vườn Sao Băng thì cũng biết sáu anh chàng đứng đầu trường trong phim đó đi, từ này bắt đầu từ phim đó, ý cũng gần giống vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.