Xuyên Qua Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết

Chương 92: Thiên Minh Khứ. (2)




"Hôm nay cái tên Trác Hàn Minh đó lại đến tìm ngươi?" Mang Trầm Ngân ra ngoài đi dạo, Trầm Ô liền xụ mặt, giận dỗi hỏi.
Nghe vậy, Trầm Ngân liền thở dài một hơi, không chút lưu tình nâng tay vỗ ót của hắn một cái. Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói :"Ngươi lại loạn ăn giấm gì nữa rồi. Ta đã nói bao nhiêu lần, hắn là biểu ca của ta. Ngươi có nghe thấy chưa?"
Bởi vì không muốn đem chuyện xấu trong quá khứ của Dung Mi nói ra. Trầm Ngân cũng chỉ có thể bịa một câu chuyện tới qua loa Trầm Ô.
Nhưng không ngờ rằng cái tên này lại nhất quyết không chịu tin, hơn nữa còn cắn mãi không buông.
"Biểu ca, biểu đệ, thân phận cũng thật là thân thuộc a..."
"..........................." Được rồi, y có nên nói hắn kỳ thật là ca ca cùng mẹ khác cha của y hay không?
Trong lúc cả hai đang tán gẫu qua lại, thì rất nhanh, tựa như là có cảm ứng, Trầm Ô liền ngẩng mặt nhìn lên bầu trời. Rất nhanh, thân ảnh của một tên Ám Long Vệ đã lập tức xuất hiện ở giữa hư không.
Vừa quỳ xuống trước mặt cả hai, gã liền đã không khống chế được mà phun ra một ngụm máu.
"Vương thượng, đại sự không ổn!"
"Đã xảy ra chuyện gì?" Ngữ điệu nghiêm trọng của Ám Long Vệ, khiến đáy lòng Trầm Ô không khỏi dâng lên linh cảm không may.
"Theo phân phó của vương thượng, chúng ta đã đem An gia trục xuất khỏi Ma giới, thu lại ma tịch, đồng thời phong bế lối vào để bọn họ không thể quay trở lại được."
"Nhưng không ngờ rằng đám người này lại mưu mô như vậy. Bọn họ hô phong hoán vũ ở Ma giới bao năm, vây cánh đã sớm trải dài." Một bên điều tức, một bên, Ám Long Vệ lại hướng Trầm Ô bẩm báo :"Sau khi bọn họ rớt đài. Ấy vậy mà vẫn còn không ít loạn đản cam tâm trung thành với bọn họ."
"Vừa nãy, biết vương thượng không ở trong Ma cung. Một đám loạn đản liền đã xông vào, không sợ chết cùng Ám Long Vệ và binh lính chém giết. Thậm chí còn tình nguyện lấy mười mạng đổi một mạng để chặn chúng ta lại."
"Ngay cả Viêm đại nhân cũng bị ép xuất thủ. Đem bọn họ trấn áp..."
Nhìn thấy Ám Long Vệ đột ngột ngập ngừng không nói. Trầm Ô liền mở miệng hối thúc :"Sau đó thì sao? Ngươi đem mọi chuyện nói ra hết cho bổn vương. Không được giấu giếm nửa lời!"
"Sau đó..." Lảng tránh ánh mắt của Trầm Ô, Ám Long Vệ liền run lên bần bật quỳ rạp trên đất. Cuối cùng vẫn là nghẹn ngào nói ra :"Loạn thần tặc tử thành công bị trấn áp. Thế nhưng...vẫn có một kẻ thừa loạn mà vào, giết chết nhũ mẫu, đem tiểu thái tử...bắt đi mất rồi..."
"Cái gì??!" Hô hấp ngưng lại vài giây, Trầm Ô liền không khống chế được mà giương cao giọng.
Ở bên cạnh, sắc mặt Trầm Ngân cũng thoáng đờ ra một chút. Ngay sau đó liền không chịu đựng được, trực tiếp ngất đi.
"Ngân!!!"
-----------------------------
Lúc này, ở một góc xa xôi ở giao giới. Một tên hắc y nhân đã lén lút xuyên qua kết giới, rời khỏi Ma giới đi đến Nhân giới. Trong lòng còn ôm theo một thứ gì đó được gói trong vải bông giống như tay nải.
"Oắt con chết tiệt, mạng của ngươi cũng thật nặng a. Vì ngươi mà biết bao huynh đệ của ta phải hi sinh tính mạng. Nếu không phải ta chạy nhanh, kém chút cũng liền bỏ mạng tại đó rồi."
Hắc y nhân ấm ách càm ràm, mày rậm lộ ra bên ngoài lại khẽ cau chặt tựa như hai con sâu róm, không ngừng nhúc nhích qua lại.
Ma giới có đi không về. Muốn đi rất dễ, nhưng muốn về lại rất khó. Cả đời này của gã, e là sẽ không bao giờ có thể quay về đó được nữa.
Gã tức giận trừng bọc vải trong lòng mình. Rất muốn đem nó ném xuống trút giận, nhưng trở ngại nhiệm vụ, nên rốt cuộc vẫn là không dám. Chỉ có thể một bên không ngừng du tẩu vào trong nội bộ Nhân giới, một bên mắng chửi.
"Ngươi còn không khóc sao? Có biết cuộc sống phú quý của ngươi đã hoàn toàn chấm dứt rồi không?"
"Hiện tại bọn họ sẽ không giết chết ngươi đâu. Chí ít sẽ để ngươi sống thêm mười tám hai mươi năm nữa. Đến lúc đó lại để ngươi thống khổ chết đi, đem ngươi làm thịt giống như gia súc..."
Đổi lại thành người khác, bị đe doạ như vậy, e là đã sớm bị dọa tè ra quần. Nhưng ngặt nỗi, trong lòng hắc y nhân lại chỉ là một tiểu hài tử, căn bản là không hiểu gì. Cho nên ngay cả một tiếng khóc cũng không cất lên.
Đang phát tiết lửa giận, bỗng dưng, ánh mắt chú ý tới một thân ảnh không biết đã xuất hiện từ bao giờ, đang vô thanh vô tức đứng trên tán cây đằng xa nhìn mình. Lông tơ dựng đứng, hắc y nhân liền không khỏi dừng lại cước bộ, quát lên :"Kẻ nào!!!"
"Ài...Đến giờ mới phát hiện ra a, thật tệ..." Lão giả râu tóc bạc trắng đứng trên cây thấp giọng lẩm bẩm. Lại đem bình rượu hồ lô trong tay đậy lại, cột vào trên đai lưng. Sau đó mới nâng mắt đối diện với hắc y nhân.
"Vị đạo hữu này từ Ma giới tới. Vì sao lại lén lén lút lút như vậy a." Than thở một câu, ánh mắt lão giả liền rơi vào trên bọc vải mà gã đang ôm :"Đây lại là thứ gì? Hà tất lại phải giấu kín như vậy?"
"Lão già, ta nói cho ngươi biết, chuyện này không liên quan tới ngươi. Tốt nhất đừng nên xen vào, cẩn thận chuốc họa vào thân, chết không chỗ chôn."
Đổi lại thành bình thường, hắc y nhân nhất định sẽ lười đôi co, mà đã trực tiếp xông tới giết chết kẻ nhiều chuyện này rồi.
Nhưng cố tình, lão giả này lại mang cho gã một cảm giác rất áp bách. Giống như, gã căn bản không thể đánh lại được. Ngay cả một chút phản kháng đều không thể làm ra.
Cho nên, gã cũng chỉ có thể dùng một chút tâm lý may mắn mang ra, hòng dọa lui lão. Thế nhưng, hiệu quả mang lại tựa như đã hoàn toàn phản tác dụng.
"A, nghiêm trọng như vậy?" Lão giả nhếch môi nói, lại đưa tay vuốt vuốt chòm râu dài dưới cằm của mình :"Con người của ta nổi bật nhất liền chính là không sợ phiền phức."
"Kia hãy để ta xem xem, phiền phức đó rốt cuộc là lớn đến mức nào."
"Ngươi..." Nhìn thấy lão giả vừa dứt lời liền đã nâng tay đánh về phía mình. Thầm mắng một tiếng xui xẻo, hắc y nhân liền lập tức chống trả. Nhưng rốt cuộc, vẫn là bị lão giả nhẹ nhõm diệt sát.
Nhìn thi thể chết không nhắm mắt của hắc y nhân, lão giả liền hừ lạnh một tiếng. Lúc này, mới đem bọc vải trong lòng gã mở ra.
Chỉ là, đợi khi nhìn thấy đồ vật ở bên trong, lão giả lại không khỏi sững sờ.
Thế mà lại là một đứa trẻ!
Đúng vậy, thứ được gói trong bọc vải lại là một đứa trẻ. Hơn nữa, thời khắc này, trải qua một trận chiến giữa lão và hắc y nhân. Nó cư nhiên còn có thể ngủ.
"........................"
"Tiểu thí hài, tâm cũng thật lớn a."
Nhìn hài tử trắng trắng tròn tròn như cục bột nhỏ kia. Lão giả liền lấy tay chọt chọt má của nó. Nhưng nào ngờ, ngón tay lại bị nó mấp máy miệng ngậm lấy.
Lão giả biết, đứa trẻ này lai lịch thần bí, lại đến từ Ma giới, nhất định cũng sẽ không mang theo chuyện tốt lành gì. Nhưng rốt cuộc, động lòng trắc ẩn, lão giả vẫn là đem nó bồng lên. Lật qua lật lại xem thử xem có tìm được vật gì chứng minh thân phận không.
Nhưng ngoại trừ một bài thơ ra. Cái gì lão cũng không tìm được.
Rốt cuộc, lão giả cũng chỉ có thể bỏ cuộc, ôm lấy hài tử rời khỏi nguyên địa :"Được rồi, từ nay về sau ngươi liền đi theo ta đi. Mặc dù không biết ngươi là ai, đến từ đâu, với mục đích gì. Nhưng ta sẽ cố gắng nuôi dưỡng ngươi thành một người tốt. Đừng làm ta thất vọng."
"Dạ bán lai, thiên minh khứ...Vậy liền gọi ngươi là Dạ Minh đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.