Xuyên Qua Thập Niên 70 Gả Cho Con Trai Của Xưởng Trưởng

Chương 50: Hâm Mộ 2





Cha Tưởng hình như biết trong lòng bà đang nghĩ gì, khuyên nhủ nói: “Tiểu Triệt lớn rồi, chuyện của nó em chỉ có thể đưa ra lời đề nghị, nếu em nhúng tay vào quá nhiều, nó thấy em phiền, sau này không thèm về thăm em nữa thì em có thể làm gì được đây? Hơn nữa em ngẫm lại xem lúc nãy trên bàn cơm em nói cái gì, từ chức về chăm con cho nó, vậy thằng cả với vợ thằng cả nghe thấy, trong lòng sẽ nghĩ như thế nào?”“Cái đó, em chỉ là quá sốt ruột, không suy nghĩ buột miệng nói ra thôi mà.
” Biết bản thân đuối lý, khí thế của mẹ Tưởng cũng không lớn như lúc đầu, nhưng vẫn cứ cứng đầu không chịu thua: “Được rồi, em hứa với anh, tạm thời không giục tụi nhỏ, nhưng mà cũng phải có giới hạn, con nít không hiểu chuyện, chúng ta là người lớn cũng không thể để mặc cho chúng nó làm ẩu được.
”Cha Tưởng thấy cuối cùng bà cũng chịu nghe lời, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ông lập tức bảo đảm: “Cái này không cần em nói, nếu lâu rồi mà bọn họ vẫn không chịu lên kế hoạch, cho dù em không nói thì anh cũng sẽ đi tìm Tiểu Triệt để nói chuyện.
Ăn lễ đông chí xong, tết âm lịch cũng không còn xa.

Ngụy Huyên và Tưởng Triệt ở nhà cũng bắt đầu bận rộn, mỗi ngày ngoại trừ cố định cung ứng thịt kho ra, còn phải bắt đầu làm tương.
Hai người vốn định chia lẻ ba mươi bình ra đưa hàng theo từng đợt, mỗi tháng làm hai lần, mỗi lần mười lăm bình.
Nhưng sau đó lại phát hiện cho dù chia thành đưa hàng hai lần thì mỗi một lần làm một loại tương cũng phải làm năm bình, nồi trong nhà không đủ sức chứa, vẫn phải tách ra làm hai nồi mới được.
Như vậy thì sẽ phiền phức hơn rất nhiều, mỗi lần làm xong trời cũng đã tối.
Cuối cùng vẫn là Tưởng Triệt không nỡ để vợ thức đêm, bỏ hai mươi lăm đồng đi ra ngoài tìm mua một cái nồi sắt lớn về mới coi như giải quyết vấn đề.
Ngụy Huyên nhìn cái nồi cỡ siêu lớn ở trước mặt, cười híp mắt khen: “Anh kiếm đâu ra cái nồi nào thế, thật tốt quá, có nó rồi, sau này mỗi tháng chúng ta chỉ cần làm tương một lần là được, em thấy dùng cái nồi này, làm một lần mười cân tương cũng không thành vấn đề.
”Tưởng Triệt rất hiếm khi nhìn thấy vợ vui như thế, trong lòng anh cũng rất thỏa mãn: “Em đừng để ý đến chuyện này, chỉ cần em xài được là tốt rồi.
”“Được chứ, đương nhiên là được.

” Nói xong lại quay đầu nhìn trái nhìn phải nói: “Chỉ là cái nồi này lớn quá, chắc chắn không thể đặt lên bếp lò vừa rồi, hay là chúng ta thử xây một cái bếp đất ở ngoài sân đi.
”Bếp đất? Chuyện này thật sự làm khó Tưởng Triệt, từ nhỏ đến lớn anh đều sống trong thành phố, lần đầu tiên nhìn thấy bếp đất là cái ở trong nhà Ngụy Huyên, lần thứ hai nhìn chính là cái bếp ở chỗ ở hiện tại, lúc đó anh dẫn theo người phá nát cái bếp đất kia.
Ngụy Huyên càng nói lại càng hưng phấn, đã chuẩn bị chạy vào sân bắt đầu tìm kiếm nơi thích hợp để xây dựng bếp đất.
Tưởng Triệt đi theo sau cô đi ra ngoài: “Vợ à, em muốn xây bếp đất thì cũng cần nguyên vật liệu mà đúng không, không phải ngày một ngày hai là có thể làm xong ngay được, hay là tụi mình đi ăn cơm trước đi, ăn cơm xong lại từ từ bàn tiếp.
”Ngụy Huyên cảm thấy anh nói có lý: “Đúng vậy, vậy ăn cơm trước đi.
”Cơm tối là mì, dùng tương thịt trộn mì sợ cực kỳ ngon, Ngụy Huyên và Tưởng Triệt ăn đến bụng tròn vo.
Hai người ăn cơm nước xong nằm ì trên ghế không muốn nhúc nhích, cuối vùng thật sự là quá lạnh ngồi không yên, hai người mới đứng dậy đi rửa mặt.

Hai người tắm rửa xong ngồi tựa vào đầu giường đất quấn chăn, vừa thuận miệng trò chuyện.
Ngụy Huyên đặt cái chân lạnh lẽo của mình lên đùi Tưởng Triệt: “Hôm nay càng ngày càng lạnh, em thấy anh chỉ có hai cái áo khoác mùa đông, nhưng mà lại không có bao nhiêu quần áo mặc bên trong, chờ vài hôm nữa em rảnh tay, em lại làm cho anh hai bộ.
”Hiện tại thật sự quá bận.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.