Xuyên Qua Năm Mất Mùa Mang Theo Hệ Thống Dưỡng Nhãi Con

Chương 19: Khoai Tây! Khoai Tây! 1





Bạch Thuật hoang dại vẫn chớp sáng trên bãi cỏ, nhưng tâm trí của Khương Linh lúc này không nằm ở đó.
Ánh mắt của nàng hơi nheo lại, bắt đầu cẩn thận quan sát bãi cỏ trước mặt, cuối cùng cũng tìm được một loại thực vật có hoa màu tím nhạt như bạch thuật, mà điểm khác biệt là trên gốc cây này không hề xuất hiện một điểm sáng nào.
Khương Linh bước nhanh đến gốc cây này, ngồi xổm xuống bắt đầu dùng hai tay cẩn thận đào bới, chẳng mấy chốc thân rễ màu trắng đã lộ ra bên ngoài.
Sau khi Khương Linh nhìn thấy thân rễ liền nhanh chóng dừng tay lại.
Đôi mắt nàng chứa đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, nàng vỗ vỗ ngực rồi hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu tâm trạng của mình lúc này, mới dùng bàn tay hơi run rẩy của mình nắm lấy lá cây của gôc cây này, hơi dùng lực một chút, thân rễ màu trắng và củ có màu vàng xuất hiện trước mặt nàng.

"Là thật!? Đây là khoai tây??” Ánh mắt Khương Linh tràn đầy vui mừng, sống trong một năm mất mùa đói kém, Khương Linh biết, củ khoai tây trước mặt này quan trọng với Lục Gia thôn như thế nào.
Khương Linh cầm củ khoai tây trong tay, vội vàng tiếp tục đi sâu vào trong núi.
Khương Linh cứ thế đi rồi dừng lại, một vùng đất rộng lớn xung quanh nàng, đâu đâu cũng có loại hoa màu tím nhạt này, điều khác biệt với đám bạch thuật kia chính là lần này Khương Linh không nghe thấy bất kỳ lời nhắc nhở nào từ hệ thống, cùng với những điểm sáng xuất hiện trên thực vật.
Khương Linh lặp lại những động tác trước đó, đúng như dự đoán, nàng kéo ra được bốn, năm củ khoai tây to cỡ quả bóng bàn.
Khương Linh tìm được khoai tây, tâm trạng vô cùng vui vẻ, thậm chí trên đường về nhà nàng còn bắt đầu ngâm nga một bài hát nhỏ.
"Nương, sao nay nương lại vui vẻ như vậy?" Khương Tuế Hòa chớp chớp mắt, nhìn Khương Linh hỏi.
"Tuế Hoà, Văn Khê, Diệu Kiệt, chúng ta lên núi đi!" Khương Linh vẫy vẫy tay mỉm cười nói với ba hài tử.
Ba hài tử ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng, Khương Diệu Kiệt chủ động đeo cái gùi trong góc nhà lên lưng, kéo tay Khương Tuế Hòa và Khương Văn Khê đi theo phía sau Khương Linh.
"Đại ca, nương muốn làm gì vậy?" Khương Văn Khê nhỏ tuổi nhất có chút ngơ ngác nhìn Khương Diệu Kiệt trước mặt hỏi.
"Cái này! Ta! ! Ta cũng không biết, dù sao thì cứ nghe lời là được!” Thật ra trong lòng Khương Diệu Kiệt cũng tràn đầy nghi ngờ, cậu nhóc luôn cảm thấy Khương Linh trước mặt này vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Sau khi Khương Văn Khê nghe được câu trả lời của Khương Diệu Kiệt, vẻ mặt vẫn tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Ngược lại, hai mắt của Khương Tuế Hòa vẫn cứ nhìn chằm chằm bóng lưng của Khương Linh, không khỏi nghĩ thầm trong lòng: "Gần đây nương càng ngày càng trở nên kỳ quái, nhưng mà có thể ăn no thì cũng chẳng sao cả, dù sao thì cho dù nương có biến thế nào thì cũng là nương của mình.
"Khương Linh đưa hài tử đến chỗ mà lúc nãy nàng đào được khoai tây.
Khương Linh ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu dạy hài tử cách đào khoai tây, mặc dù ba hài tử vô cùng tò mò, nhưng cả ba đều hiểu chuyện làm theo những gì mà nàng chỉ dạy.
"Nương, thứ này là cái gì? Hồi trước con thấy ở sau núi có không ít loại hoa nhỏ màu tím này, con trước giờ chưa từng nghĩ đến bên dưới nó thế mà còn có loại đồ vật này!” Khương Tuế Hòa nghiêm túc nhìn vào củ khoai tây mà cô bé vừa đào lên được hỏi.
"Đó là thứ có thể ăn được, cứ gọi nó gọi là khoai tây đi!" Khương Linh vừa xử lý những củ khoai tây vừa đào được vào trong gùi vừa kiên nhẫn trả lời cô bé.
"Khoai tây?" Ánh mắt Khương Tuế Hòa nheo mắt nhìn những thứ trong tay.

"Thức ăn?" Khương Văn Khê vừa nghe vậy lập tức nuốt một ngụm nước bọt.
"Khoai tây? Thức ăn?” Khương Diệu Kiệt khẽ sửng sốt.
Thời gian bận rộn luôn trôi nhanh như gió, mặt trời lặn về phía tây, bầu trời xanh chẳng mấy chốc được phủ một lớp màu đỏ au.
Khương Linh nhìn bầu trời đã tối một nửa, nhanh chóng vẫy vẫy tay gọi ba hài từ cùng nhau rời khỏi núi.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.