Xuyên Qua Miêu Yêu Dưỡng Thành Phi

Chương 1:




Cổ Mộ Thi Hài không nhanh không chậm di chuyển đôi chân nhỏ mềm mại, chạy thật nhanh trên cây, rồi từ cây này phóng sang cây khác, ánh mắt gấp rút nhìn về phía trước, trán đổ vài giọt mồ hôi lạnh, tặc lưỡi một cái, chiếc miệng nhỏ cô hét to: “Vân Trung, tới chỗ lão đại báo cáo tình hình ngay, nói rằng hiện giờ rất nguy cấp, chúng ta bị bọn cảnh sát bao vây rồi, hàng hóa cũng bị tiêu hủy không ít thì nhiều, bảo phía lão đại cho người tới giúp cùng hủy đi chứng cứ mau!!!”
Vân Trung ở phía trước chạy như bay, mệt nhọc cất giọng: “Được, ngươi đợi ta!”
Cổ Mộ Thi Hài chỉ gật gật đầu, sau đó cùng Vân Trung rẽ ra hai hướng, hướng Vân Trung chạy đi là ngoài xa lộ, còn hướng của Thi Hài chạy đi chính là vực sâu.
Vân Trung chạy ra ngoài đường chính, luồn lách một hồi cuối cùng cũng tránh xa khỏi bọn cảnh sát đang truy đuổi mà tới được chỗ cần tìm.
Vân Trung cùng băng nhóm an toàn rời khỏi, Vân Trung cũng không có nói là Thi Hài và mấy người khác nguy nạn, chỉ đơn thuần mà bảo rằng mọi sự dở lỡ mọi người một ngã mà chạy, dù sao việc này Vân Trung cô ta cũng không muốn dính tới nữa, mạng còn giữ lại được là may mắn rồi, khẽ nở một cười gian tà trên môi, Vân Trung chậm rãi rời đi, ánh mắt gian xảo lia qua mọi ngóc ngách, cảm thấy bình thường mới không thèm nhìn tới nữa.
Cổ Mộ Thi Hài bị dồn vào ngõ cụt, phía trước là cảnh sát, phía sau chính là vực sâu vạn thước, hai bên trái phải thì là súng đạn nạp đủ chỉ chờ khai mở, quả thật không còn lối thoát. Thiết nghĩ, bản thân thà tự hủy còn hơn vào tay người khác, bị tra khảo, rồi cũng phải vong, liền đó, mình từ trên đỉnh vực nhảy xuống, bản thân quả thật sợ hãi và chần chừ, nhưng phàm là người trong tổ chức buôn lậu như mình, ngày chết ngày sống ngày bị thương là chuyện thường không có gì sợ hãi, chỉ cần nhắm chặt mắt, bịt chặt tai, không nghe, không thấy liền không la ó hay bị tác động bên ngoài mà sợ hãi!
Gió đưa nhẹ cành liễu xanh bên hồ, nước xanh, liễu xanh, y nhân trước hồ cũng xanh, thanh nhã, dịu nhẹ, nước hồ lay động, liễu lại đung đưa, nữ nhân trước mặt da thịt như tuyết, dung mạo như hoa, đúng là tư sắc thiên nhiên, là vẻ đẹp của thiên nhiên, của tạo hóa, trên đời này, có được mấy ai có thể so bì cùng nữ nhân này?
Thanh y xao động, nữ nhân khẽ xoay người, chậm rãi tiến tới vị nam nhân kia, nam nhân hắc y cao cao tại thượng, dừng lại, không bước tiếp.
"Biểu ca.", Giọng nói thánh thót như chim oanh vang lên, cử chỉ dịu dàng như ngọc, thực là khí chất tiên nữ.
"Chuyện gì?", Nam nhân lạnh giọng, tựa hồ như là vô cảm.
"Ta... ", Nữ nhân thanh y ngại ngừng lên tiếng, gò má ửng hồng, thêm phần diễm lệ: "Biểu ca, ta đối với huynh không phải là tình cảm huynh muội, ta thích huynh, yêu huynh, huynh có thể hay không rước ta về làm thê tử?", Lời nói mạnh dạn, nhưng vẫn là bộ dạng nhu mì, giọng nói ngọt ngào cất lên, nam nhân cau mày một chút.
Nam nhân hắc y lên tiếng, vô cùng lạnh lùng, tới cả liếc nữ nhân kia một cái cũng không: "Không!", Nam nhân đôi mày sắc lẹm, ánh mắt có phần chán ghét nhìn nữ nhân ở trước mặt, "Nếu đã không còn việc gì, ta trở về trước, muội cũng nên về nhà đi, trời cũng đã tối rồi.", Nam nhân bỏ lại một câu rồi rời đi ngay, nàng làm phiền tới thời hắn cũng quá nhiều rồi.
Nữ nhân mắt đọng sương, sóng mũi đỏ lên, chạy tới níu giữ vạt tay áo của nam nhân kia: "Biểu ca, ta xin huynh, ta yêu huynh, chắc huynh cũng biết mà, ta muốn huynh cưới ta, ta muốn trở thành thê tử của huynh, ta xin huynh.", Nữ nhân bị từ chối, đôi mày liễu nhúc nhích, ánh mắt đáng thương, khóe mi còn có vài hạt lệ khẽ rơi xuống. Trước giờ nàng chưa từng bị từ chối lại còn là thẳng thừng như vậy, từ lúc nhỏ nàng là trân bảo trong mắt mọi người, tới tiên đế còn ban tặng nàng một bài thơ ca ngợi sắc đẹp cùng trí tuệ của nàng, mọi người đàn ông đều hướng nàng ôn nhu dịu dàng, nam nhân này là biểu ca cùng nàng lớn lên, nhìn ngắm nhan sắc nàng hằng ngày, chẳng lẽ là chán rồi? Nhưng là, nàng thực sự rất yêu biểu ca của mình, biểu ca cũng chưa từng mang một nữ nhi nào trở về nhà, nàng như thế lại tin rằng biểu ca thích nàng, nàng mới dám ở hồ liễu bày tỏ tâm ý, thế mà hắn lại thằng thừng từ chối, có phải khiến nàng không còn mặt mũi hay không chứ?
"Biểu muội, thanh thiên bạch nhật, lỡ để người khác đi ngang qua nhìn thấy thì thật không hay, ta thì không sao, nhưng muội là thiên kim Tướng gia, lại là đối tượng của nhiều vị công tử, e rằng muội làm như vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm, vậy tương lai của muội sẽ là một mảng tối đen.", Nam nhân này trước giờ không thích đôi co, nhất là cùng nữ nhân như biểu muội hắn đôi co, thật là vô vị, nữ nhân như nàng ra ngoài đường không thiếu, tìm đại một cô gái cũng tốt hơn nàng.
Nữ nhân nghe vậy, liền nghẹn ngào buông vạt áo hắn ra, hắn bỏ đi một mạch, một cái ngoáy đầu cũng không có, đôi mắt nàng hiện lên tia oán trách, cùng giận và hận, nàng trách hắn vì hắn không nói rõ ngay từ đầu là hắn không thích nàng, nàng giận hắn vì tại sao hắn không thích nàng, nàng hận hắn vì hắn làm cho nàng uất nhục, không nể mặt cưới nàng về. Nàng như vậy cần thiết sống nữa hay sao? Bị người mình yêu từ chối, bị làm nhục tại hồ liễu, nàng thật sự quá ngu ngốc khi tin rằng có tư sắc cùng tinh thông mọi thứ thiết yếu sẽ có tật nhiều nam nhân tới trước cửa rước nàng, chờ mong nàng ngoáy lại nhìn một cái? Là do nàng quá ngu ngốc rồi!
Nàng bi thương đi tới hồ liễu, trầm mình xuống sông, thanh y xinh đẹp cùng người nàng chìm vào hồ nước, xanh rờn hòa quyện, một cảnh đẹp khó tả, nhìn trông thật giống với tiên nữ ở trong nước, tà áo phấp phới dập dìu, nàng lúc này so với lúc ở trên bờ còn diễm lệ ma mị hơn. Liễu theo gió đung đưa như câu hát tiếc thương cho một đóa hoa vừa mới chớm nở đã tàn lụi. Giãy giụa một hồi trong nước, thanh y nữ tử khí đã tắt lịm, uất nhục tự tử, dòng nước trong hồ vẫn cứ chảy theo nguồn, liễu như cất tiếc khóc xào xạc lay động, chẳng qua là dù nàng có chết đi thì vẻ đẹp của nàng vẫn là vô cùng ma quỷ, đúng là báu vật khiến người si mê. Càng nhìn càng giống một mĩ nhân ngư rồi, nhân ngư với chiếc đuôi màu rực rỡ, hòa cũng dòng nước biến thành bọt? Khi trước cũng từng có chuyện kể nàng tiên cá bị người mình yêu từ chối mà nhảy xuống biển biến thành bọt nước, hôm nay trông thấy cảnh tượng này không khác là bao, Cổ Mộ Thi Hài khẽ thở dài một tiếng, mọi sự việc đều nhìn thấy, nghe thấy rõ mồn một, trên đời lại có câu chuyện lụy tình như vậy? Người xinh đẹp như vậy mà tên kia cũng có thể từ chối, trừ phi hắn là đoạn tụ!
Nhìn xong, nghe xong, không khác nào xem một vỡ diễn, cũng coi như là một cái kết đi, chỉ là không được xem là có hậu. Cổ Mộ Thi Hài quay người đi, bây giờ Cổ Mộ Thi Hài chỉ là một còn mèo con nhỏ, đôi mắt vàng không mấy đặc trưng, mao trắng muốt bình phàm, cái đuôi dài ngoe nguẩy, càng trông càng giống như con mèo nhà, chẳng có gì xem là khác lạ, chẳng qua là, mèo này biết nói tiếng người, lại có linh hồn của một con người, nên đó là điểm khác lạ duy nhất, chắc là thế. Chẳng qua, Cổ Mộ Thi Hài ngụ trú linh hồn mình trong còn mèo có phải hay không là quá điên khùng rồi? Đều là xuyên qua, nhưng trong tiểu thuyết, truyện tranh các loại thì nữ chính là tuyệt tài mĩ nữ, cường hãn ngoan tuyệt, còn Cổ Mộ Thi Hài thì sao? Không khác gì con mèo nhà, bình thường tới cực điểm, trẻ đánh, trung niên đập, già thương cảm nhưng ngoảnh mặt mà đi, ăn không tốt, ngủ không tốt, cả cái gì gọi là tốt đây? Quả thật xuyên qua trúng nhầm con mèo nhà bị bỏ rơi chẳng có điểm gì tốt, Cổ Mộ Thi Hài hận tới cực điểm!
Trời cao có đức hiếu sinh? Phi, xem ra đều là lừa người! Cổ Mộ Khi Hài là người buôn lậu tại hiện đại, làm nhiều chuyện xấu, cuối cùng kết quả cũng đã bị trời phạt, nhưng mà hình phạt này so với tử hình nàng còn kinh khủng hơn nhiều, thà bắt nàng ôm bom liều chết còn tốt hơn. Làm mèo, có điểm nào vui, điểm nào tốt? Cái gì gọi là phật pháp từ bi? Xem ra, chì là lừa gạt trẻ con! Cổ Mộ Thi Hài oán giận nhìn trời, thầm rủa.
Một đường ấm sét đánh xuống, khiến người ta kinh hãi, giọng nói lan truyền trong hư vô, trầm có, nghiêm nghị có, uy nghi có, là giọng của nam nhân!
"Cổ Mộ Thi Hài, ngươi sống là kẻ ác, chết đi thành âm hồn bất tan, gia của ta liền cho ngươi sống lại vào cơ thể mèo, tránh để ngươi tác oai tác oái, muốn trở lại thành dạng người, chỉ cần ngươi cố gắng tu luyện, trở thành một người tốt, thì mọi chuyện sẽ được hóa giải, tới lúc đó ngươi có thể đầu thai, chuyển kiếp thành người. Ta sẽ ưu ái cho ngươi, chọn cho người gia đình thật tốt."
Cổ Mộ Thi Hài nhanh chóng né khỏi đường sấm sét kinh hỉ vừa rồi, lông mao đều dựng đứng, tư thế phòng thủ, ánh mắt căng tròn như trông chừng con mồi. Sau đó mới chậm rãi dịu lại, đôi mắt cũng ôn hòa hơn khi nãy.
Trong lòng thắc mắc người vừa nói, lại nghi hoặc lời nói của người vừa thốt ra. Trời ơi, là ma hay quỷ đây? Chết, xuyên qua, thành mèo như vậy còn chưa đủ thảm, bây giờ lại gặp ma quỷ, muốn nàng sống thế nào đây?
Cổ Mộ Thi Hài căn bản là không nghe thấy những lời khi nãy, bắt buột người vừa nói kia phải lập lại lần nữa. Cố gắng trấn tĩnh lại, nàng đã nghe, đã hiểu hết lời nói kia.
Khinh! Nàng khinh! Làm người tốt? Bây giờ nàng là một con mèo đó, có hiểu hay không? Với cả phải tu luyện thế nào chứ, nói nhảm, nói xằng, chẳng lẽ ngồi một chỗ, sau đó tự động có thể hóa người, rồi rãnh rỗi đi lo chuyện bao đồng.
Suy nghĩ nãy giờ của Cổ Mộ Thi Hài người nói ra câu kia đều biết cả: "Đúng đấy, ngồi một chỗ, không gây chuyện sẽ hóa người, còn việc rãnh rỗi lo chuyện bao đồng kia thì sai rồi, đó gọi là giúp người!"
Giúp cái khỉ gì? Nàng cũng không phải chưa từng nghĩ tới giúp người, chỉ là lão đại từng nói rằng giúp người chính là hại mình, vậy nàng giúp làm quái gì? Nàng chính là một mực nghe theo lão đại, bao nhiêu năm từ khi nàng có đủ tri thức chỉ thề đi làm kẻ xấu thề không làm kẻ tốt!
Sau đó, người kia bỏ lại hai chữ 'Tùy.' , Rồi liền không thấy tăm hơi.
Cổ Mộ Thi Hài trưng trưng nhìn trời, trong lòng bực bội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.