Xuyên Qua Mạt Thế: Bảo Bối Cười Cái Nào

Chương 13:




Sáng hôm sau,nhà ăn tòa nghị chính:
-Oa,hôm qua ngủ ngon quá,lão bát hôm qua em có bị lạ giường hông vậy?
Ngọc Thiến lấy tay che miệng,ngáp một cái,sau đó quay sang hỏi Nguyệt Băng đang đi bên cạnh.
-Không có,em hôm qua ngủ ngon lắm.
Nguyệt Băng ấm áp cười tươi,trả lời Ngọc Thiến.
-Lão bát,cái nhẫn trên tay em là cái gì vậy,anh thấy nó phát ra một nguồn năng lượng giống y hệt mẹ.
Cảnh Hạo chỉ chỉ chiếc nhẫn ở trên tay Nguyệt Băng,hỏi.
-AAAA,anh không nhắc chắc em quên luôn mất,cái nhẫn này là nhẫn không gian mẹ đưa cho em,bảo khi đến gặp mọi ngươì thì mở nó ra.
Nguyệt Băng đưa tay xoa đầu,lè lưỡi giải thích.
Các bảo bối:==',lão bát cái đó mà em cũng quên được sao?
Nguyệt Băng:>.<,em xin lỗi mà.
-Vậy thì trong đó là gì vậy hả?
Nhật Minh hiếu kỳ đi đến bên cạnh Nguyệt Băng,quan sát chiếc nhẫn.
-Là quà của mẹ đó.
Nguyệt Băng trả lời,tay nhỏ nhắn đưa lên môi,hôn nhẹ lên mặt nhẫn,chiếc nhẫn tỏa ra một vầng sáng ấm áp,vài giây sau vầng sáng biến mất,chiếc nhẫn cũng biến mất luôn,chỉ còn lại.....vài con vật nhỏ,vô cùng dễ thương và đáng yêu.(Tịch Anh:Ờ,vô cùng dễ thương,vô cùng đáng yêu,toàn là động vật hoang dã biến dị,đáng yêu lắm nà.)
-Oa,thật dễ thương quá đi mờ.
Thiên Dã hai mắt tỏa sáng nhìn 'vài con vật nhỏ' ở trước mặt.
-Dễ thương quá đê.
Ngọc Thiên vừa nói,vừa xông lên ý định vồ lấy 'vài con vật nhỏ'.Nguyệt Băng đoán được ý định của chị gái nhà mình,xông đến che chở trước mặt mấy con vật,ra giấu tất cả hãy bình tĩnh lại.
Chờ cho mọi người đã ổn định lại,cô bé mới từ từ giải thích.
-Mấy con vật này mẹ tặng cho chúng ta làm vật nuôi,bây giờ thì các anh chị lấy theo sở thích nhá,nhưng mà con cáo tuyết là của em rồi đó.
Nói chung,cô bé chạy tời,bế chú cáo tuyết lên,hai tay ôm chặt thể hiện bộ dáng,nó là của ta cấm các ngươi động vào.
-Được òi,kệ em,bọn anh không thèm.
Cảnh Hạo bĩu môi nói.
-Lão ngũ anh không mau lấy là tí nữa hông còn gì đâu.
Nguyệt Băng ôm cáo tuyết,tay nhỏ nhắn chỉ chỉ vào chỗ mấy anh em đang tranh nhau mấy con vật.
-AAAA,quá đáng,sao mấy người không đợi người ta với.
Cảnh Hạo a lên mấy tiếng,sau đó cũng chạy qua dành giật mấy con thú.
Các bảo bối:ngu gì.
Một lúc sau,trên tay mỗi bảo bối là con vật mà mình yêu thích,Nguyệt Băng ôm cáo tuyết chạy tới chỗ lão đại,ánh mắt lấp lánh nhìn con vật trên tay lão đại.
-Lão đại,là lang vương a.
Tuấn Nhạc nhìn cô em gái út nhà mình,mỉm cười,yêu chiều xoa đầu Nguyệt Băng,gật đầu nói:
-Đúng vậy,nhưng vẫn đang trong quá trình ấu thể mà thôi.
-Không sao đâu ạ,ấu thể lang vương biến dị có lực chiến đấu rất cao,có thể ngang bằng với một thánh hành sư cấp 4 đó.
Nguyệt Băng hưởng thụ ấm áp từ lão đại,ngọt ngào cười còn không quên giải thích.
-Lợi hại vậy sao?Nguyệt Băng sao em biết vậy?
Ngọc Thiến ôm con mèo của mình,hỏi.
-Trước kia em không thể ra ngoài vì sức khỏe yếu,vì vậy em thường xuyên nghiên cứu các loại sách,trong đó có nói về một số loại vật biến dị cao cấp đó ạ.
Nguyệt Băng giải thích.Mấy bảo bối khác nghe cô bé nói xong,trong lòng dâng lên một cỗ đau lòng,cả đám đi tới,vây quanh Nguyệt Băng,đồng thanh nói:
-Nguyệt Băng từ giờ em đã có anh chị rồi,sẽ không phải ở một mình như trước nữa.
Nguyệt Băng không nói gì,chỉ cười gật gật đầu.
-Vậy lão bát còn của anh thì sao?
Nhật Minh lên tiếng,đánh vỡ bầu không khí này.
-À,của anh chính là.......
Cả đám bảo bối vừa đi vừa nghe Nguyệt Băng nói về mấy con vật nuối của mình,chẳng mấy chốc đã đi đến nhà ăn.
-Công nhận mẹ tìm được nhiều bảo bối quá nhể.
Cảnh Hạo đưa tay mở cửa,nhưng vẫn không rời mắt khỏi con vật nhỏ trong tay mình.
-Lão ngũ nhìn đường cẩn thận,không đâm đầu vào cửa bây giờ.
Tử Kỳ lên tiếng nhắc nhở,Cảnh Hạo nghe được thì bĩu môi,không trả lời,mấy bảo bối còn lại nhìn thấy thì cười ầm cả lên.
-Các bảo bối,mới sáng sớm đã vui vẻ như thế,có chuyện gì sao?
Mấy bảo bối nghe tiếng nói thì không cười nữa,cả đám không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía người vừa nói,khi nhìn thấy người đó thì mấy đứa sững người lại,chỉ có Tuấn Nhạc lấy tinh thần được đầu tiên,nhỏ giọng nói:
-Mẹ.
Đúng vậy người vừa lên tiếng chính là nữ chính của chúng ta,Dương Uyển Nghi.Chuyện là như thế này,sáng hôm nay,sau một đêm khụ...khụ..được mấy anh nam nhà mình cho là rất bóc lột,bóc lột cái giề thề mọi người tự hiểu,thì chị nữ chính nói là đói bụng cho nên bắt mấy người này tới phòng ăn,vừa đến thì các bảo bối cũng đến luôn,kết thúc hồi tưởng.
-Mới có mấy hôm không gặp thôi vậy mà các bảo bối đã muốn quên mẹ rồi ha?
Dương Uyển Nghi vẻ mặt hờn giận nhìn đám nhóc nhà mình đang đứng ở cửa.
-Đâu có nha,mẹ thân yêu bọn con ai cũng nhớ mẹ nga~
Thiên Dã khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ nói.
-Vậy còn đứng đó.
Dương Uyển Nghi bật cười,đưa tay ra hiệu cho mấy nhóc chạy tới.
Cả đám nhìn nhau sau đó rất ăn ý chạy ngay về phía mẹ của mình.Dương Uyển Nghi ôn nhu nhìn mấy đứa nhóc nhà mình,cúi người hôn nhẹ lên trán của từng đứa nhóc:
-Các bảo bối,một ngày tốt lành.
-Mẹ,một ngày tốt lành.
Các bảo bối ngọt ngào đáp lại.
-Cha,mấy bảo bối nhà ta đúng là có mới nới cũ mà,có mẹ là quên papa rồi phải không?
Tôn Thiên Kỳ hai tay chống hông,nhìn mấy mẹ con đang trao đổi tình cảm này.
-Đâu có nha,papa,người ta đâu có quên ngài đâu nha.
Cảnh Hạo chạy tới trước mặt Tôn Thiên Kỳ,ngọt ngào cười,một tay ôm con thú,một tay vươn ra,bộ dáng hãy mau ôm con nào.Tôn Thiên Kỳ phối hợp,cúi người xuống ôm lấy Cảnh Hạo,hôn nhẹ vào trán bé,sau mới tò mò hỏi:
-Cảnh Hạo con đang ôm gì vậy?
Tôn Thiên Kỳ nhìn con vật nhỏ trong tay Cảnh Hạo,đó là một con rắn màu xanh lục,quanh thân tỏa ra một luồng nhiệt,hiện tại nó đang rất hưởng thụ nằm trong lòng Cảnh Hạo ngủ.
-Cái này là quà của mẹ tặng cho bọn con đó ạ.
Cảnh Hạo giơ con rắn lên,rất đắc ý khoe với papa nhà mình.
-Quà sao?Hôm qua con gặp mẹ hả?
-Dạ không,hôm nay con mới gặp mẹ,quà là mẹ nhờ Nguyệt Băng đưa cho con,papa,cái con rắn nhỏ này nhá,vậy mà là ấu thể của Xà vương đó,lực chiến đấu ngang bằng với thánh hành sư cấp 4 đó,lợi hại chưa lợi hại chưa?
-Lợi hại,lợi hại.
Tôn Thiên Kỳ cười cười gật đầu.
-Lão ngũ không phải một mình vật nhỏ của anh lợi hại,mấy con vật của chúng ta cái nào cũng ngang bằng với thánh hành sư cấp 4 đó.
Ngọc Thiến khinh bỉ nhìn Cảnh Hạo.
-Vậy Thiến Thiến,của con thì sao?
Hiên Viên Triệt đi tới,ôm Ngọc Thiến vào lòng,yêu chiều hỏi.
-Của con đây nè.
Ngọc Thiến thấy papa mình hỏi thì giơ tay bế con vật lên cho Hiên Viên Triệt xem.
Trước mặt Hiên Viên Triệt là mộ con mèo cả thân mình màu lam,có đôi mắt màu vàng,trên đỉnh đầu còn có một nhúm lông màu trắng,tổng thể là một con mèo rất dễ thương.
-Papa,con mèo này là thần vật của tinh linh tộc đó,tiếc là bây giờ mới ở trong giai đoạn ấu thể thôi,nhưng mà sau này khi nó vượt đến giai đoạn chỉnh thể thì sẽ rất tuyệt vời đó.
-Ừ,vậy của Tuấn Nhạc thì sao?
-Của con là Lang vương ấu thể ạ.
Tuấn Nhạc đi đến,giơ con vật đang nằm trong lòng.Đó là một con sói toàn thân màu bạc,nó có một đôi mắt màu bạc tỏa ra khí thế vương giả,tuy rằng chỉ là ấu thể vậy mà lại có thể tỏa ra một khí thế như vậy,Hiên Viên Triệt rất hài lòng với thú cưng của hai bảo bối.
-Nhật Minh bảo bối,thú cưng của con đâu?
Bắc Thần Phong nhìn quanh,tìm tung tích của thú cưng của bảo bối.
-Papa,hình như nó là thú cưng của con.
-Đúng vậy nha,nó đâu rồi?
-Sao nhìn ngài cứ như kiểu nó là thú cưng của ngài vậy.
Nhật Minh nói xong thì Bắc Thần Phong sững người lại,sau hai cha con lại im lặng nhìn nhau.
-Haha,Phong,Minh bảo bối,hai người đang làm gì vậy?Liếc mắt đưa tình hả?
Lam Thế Thần cười lớn phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của hai cha con.
-Được òi,thú cưng của con là một Ưng vương ấu thể đó.
Nhật Minh đưa tay đầu hàng,tay nhỏ nhắn giơ lên,một con chim ưng,toàn thân màu nâu,nhìn rất khí phách xuất hiện trên tay nhỏ của Nhật Minh.
Bắc Thần Phong đi đến,chăm chú nhìn con chim ưng này.
-Nhật Minh,rất khí phách.-Bắc Thần Phong giơ ngón cái tặng cho Nhật Minh.
-Con mà lại.-Nhật Minh đắc ý nói.
-Bó tay với hai cha con nhà này.
Bách Ảnh nhìn cặp cha con kia,lắc đầu nói.
-Bảo bối,của con là bạch hổ sao?
Hàn Ngạo Thiên bế bảo bối của mình lên,không quên nhìn con vật trong lòng bảo bối.
-Vâng,là một con bạch hổ vương ấu thể.
Trong lòng Bách Ảnh là một con bạch hổ toàn thân màu trắng,trên trán có một hình săm bông hoa tuyết,nhìn có vẻ yểu điệu nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy từ trong bông hoa đó tỏa ra một loại ngạo khí mà chỉ có nhà quân vương mới có được.
-Thiên Dã,của con là con gì vậy?
Lam Thế Thần nhìn xung quanh một lượt,sau lại dừng trên bảo bối nhà mình.
-Dạ là một con huyết hồ của Thiên hồ tộc.
-Cái gì?Thiên hồ tộc á?Dã bảo bối,cho ta coi thử được hông?
-Tất nhiên là được ạ.
Thiên Dã đưa con huyết hồ ở trong ngực đưa cho papa của mình,không quên nói:
-Papa,cẩn thận,không được làm nó bị thương đó.
Lam Thế Thần gật đầu,nhìn con vật nhỏ ở trong tay.Trong tay anh là một con huyết hồ,toàn thân đỏ như máu,thân hình nhỏ nhắn chỉ lớn bằng nắm tay,đôi mắt màu đen nhỏ như hạt đậu,giữa trán còn có một đóa hoa sen màu tím,rất yêu mị.
-Dã bảo bối,huyết hồ này,rất giống con.
Sau một hồi quan sát huyết hồ,Lam Thế Thần đưa ra lời nhận xét.
-Papa,mau nhìn thú cưng của con nè.
Tử Kỳ ôm con vật nhỏ trong ngực chạy tới khoe với papa của mình.
-Kỳ nhi,là con gì vậy?
Hách Liên Tiêu Dật cười nhẹ ôm con trai vào lòng,sau đó mới hỏi.
-Dạ là một con khổng tước đó ạ.
Hách Liên Tiêu Dật nhìn con vật nhỏ trong lòng con trai bảo bối,đó là một con khổng tước thân trắng,đuôi phớt phớt xanh lá,giữa trán có một đóa hoa sơn trà,cả người phát ra luồng khí ôn nhu.
-Vậy,bảo bối phải chăm sóc nó cẩn thận nha.
Hách Liên Tiêu Dật xoa nhẹ đầu Tử Kỳ.
-Con đã biết papa.
Tử Kỳ cười tươi gật mạnh đầu.
Nguyệt Băng nhìn mấy cha con trước mặt,trong lòng hạnh phúc lại dâng lên,cô bé mau chóng đưa mắt đi tìm papa nhà mình,rất nhanh bé tìm thấy papa đang mỉm cười nhìn bé,Nguyệt Băng chạy nhanh đến gần Mặc Diễm,giơ cáo nhỏ ở trong lòng,bắt đầu khoe thú cưng:
-Papa,coi nè,cáo nhỏ này là thú cưng của con đó.
Mặc Diễm bế Nguyệt Băng vào lòng,véo nhẹ vào mũi cô bé,có chút trách cứ nói:
-Xem con kìa,cơ thể vừa mới khỏe lại,không được chạy như thế,biết không hả?Coi này mồ hôi ra nhiều thế này mà.
Nói rồi,anh rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay nhỏ,thật dịu dàng lau mồ hôi cho cô bé.
-Cảm ơn,papa.
Nguyệt Băng ôm lấy Mặc Diễm,nhỏ giọng nói.
Uyển Nghi nhìn quanh,tự dưng cô cảm thấy mình hình như bị vứt bỏ thì phải,đang loay hoay không biết làm gì thì.....
-CHỊ UYỂN NGHI......
Dứt lời,một bóng xanh chạy vút từ cửa phòng ăn lao đến chỗ Uyển Nghi.Dương Uyển Nghi trân trân tại chỗ,nhìn cái người trong lòng vừa chạy vào này.
-Nhu nhi?
-Chị Uyển Nghi,Nhu nhi nhớ chị nhiều lắm biết không hả?
Hàn Nhu Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên,từ khóe mắt tràn ra hai hàng nước mắt long lanh.Dương Uyển Nghi mau chóng tìm tòi trong trí nhớ,trong trí nhớ có một cô bé đanh đá nhưng rất hay ỷ vào nguyên chủ,luôn luôn đi sau nguyên chủ,cô bé dễ thương đó chính là người trước mặt này,là em gái của Hàn Ngạo Thiên,Hàn Nhu Nhi.
Dương Uyển Nghi mỉm cười ấm áp,đưa tay lau đi nước mắt của Hàn Nhu Nhi,ôn nhu nói:
-Xem nào,ai đây ta,Nhu Nhi nhà ta lớn mau quá,chưa gì đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi.Nhưng mà Nhu Nhi này,thiếu nữ xinh đẹp thì không nên khóc nha,sẽ hủy hình tượng nhiều lắm đó.
-Chị này,vẫn cứ thích trêu em.
Hàn Nhu Nhi lau nước mắt,đứng dậy giận dỗi,giậm chân vài cái.
-haha,Nghi nhi về rồi đó hả?Nhu nhi nhớ con nhiều lắm đó,cả Ngạo Thiên nhà này nữa,suốt ngày đi kiếm tin tức của con.
Dương Uyển Nghi đưa mắt ra cửa,thì ra là người của các đại gia tộc,người vừa nói là mẹ của Hàn Ngạo Thiên và Hàn Nhu Nhi,phu nhân Hàn gia,Cố Tiệp.
-Cô Tiệp,lâu lắm không gặp cô,cô có khỏe không ạ?
Dương Uyển Nghi đi tới,chào hỏi Cố Tiệp.
-A,Uyển Nghi,giờ này con còn gọi cô Tiệp sao?
Cố Tiệp mỉm cười nhìn Uyển Nghi.
-Đã sinh cho chúng ta một tiểu hoàng tử vậy mà vẫn còn gọi cô,không phải nên gọi là mẹ sao?
Thấy Uyển Nghi không hiểu gì,Cố Tiệp rất tốt bụng nhắc nhở.
Uyển Nghi nghe xong thì chỉ cười không nói gì.
-Tiệp,chị nhận con dâu có phải hay không quá sớm nha,rõ ràng Nghi nhi là con dâu nhà tôi chứ?!!
Trang Thư Lan không hề yếu thế đi tới tranh giành con dâu.Thế là các mẹ đều đi tới,tranh giành xem Uyển Nghi là con dâu nhà nào.Ở một bên,các đại nam nhân của các gia tộc cười ầm lên,mấy người trẻ thì kéo Uyển Nghi ra một chỗ để nói chuyện.
-Nghi nhi,mấy năm nay,bọn em sống ở nơi nào vậy?Bọn anh cho người đi tìm khắp nơi vậy mà lại không tìm thấy được?
Tôn Thiên Kỳ để Cảnh Hạo ngồi lên đùi,hỏi ra điều mà mọi người ai cũng muốn hỏi.
-A cái này hả,em và các con còn có dì Phượng sống ở biệt thự cũ của Dương gia bên ngoài ngoại ô đó.
Dương Uyển Nghi để Ngọc Thiến ngồi lên đùi,ung dung trả lời.
Mấy người nhìn nhau sau đó Lam Thế Thần lên tiếng:
-Bọn anh đã tìm ở nơi đó rất nhiều lần,từ cái đêm 4 năm trước thì biệt thự đó đã hoàn toàn biến mất.
-Cái này để con trả lời cho.Cách đây 4 năm,mẹ đã di chuyển biệt thự vào trong không gian 4 chiều,bọn con đã sống ở đó,chỉ khi nào cần phải huấn luyện thì bọn con mới ra ngoài thôi ạ.
Tử Kỳ lên tiếng,thay mẹ trả lời.
-Hóa ra là vậy,nhưng mà huấn luyện,ý con là sao?
Tôn Thiên Kỳ nhíu mày nhìn mấy bảo bối rồi dừng ánh mắt ở chỗ Tử Kỳ.
-Papa thật ngốc,vậy ngài nghĩ bản lĩnh của bọn con ở đâu vậy hả?Không ra ngoài thực chiến thì lấy đâu ra,huấn luyện chính là vậy đó.
Cảnh Hạo vẻ mặt khinh bỉ nhìn papa của mình,tuy là khinh bỉ nhưng vẫn không quên vuốt ve rắn nhỏ ở trong lòng.
Mọi người đều trầm lặng,Hàn Nhu Nhi thấy vậy thì lên tiếng cắt đứt:
-Oa,Ảnh Ảnh,cái này là thú cưng của con hả?Đã đặt tên chưa?
-Cô nhắc con mới nhớ,bọn con chưa ai đặt tên cho lũ nhóc này đâu.
Bách Ảnh rất phối hợp nói.
-Vậy đặt tên là gì đây?
Thiên Dã nhìn huyết hồ trong lòng,sau đó không tự chủ được mà hướng ánh mắt về mẹ cậu,và tất nhiên mấy bảo bối còn lại cũng vậy.
Uyển Nghi nhìn mấy nhóc nhà mình,bật cười một tiếng,xoa xoa má hồng của Ngọc Thiến đang ngồi trong lòng:
-Xem ra là vẫn rất ỷ lại mẹ đi,đây là thú cưng của các con,các con cứ tùy ý mà đặt.
Các bảo bối:Được sao ạ?
Uyển Nghi:gật đầu.
-Oa,vậy con sẽ đặt tên cho tiểu miêu nhi là Lam nhi.
Ngọc Thiến hào hứng nói.
-Tiểu Thiến Thiến vì sao lại đặt như vậy nha?
Hiên Viên Ninh tò mò hỏi.
-Cô Ninh,cô không thấy nó toàn thân là màu xanh sao?
Ngọc Thiến hỏi ngược.
Mọi người:==' nó màu xanh nên con đặt là Lam nhi?Rất có logic.
Mấy bảo bối:Khóe miệng giật giật.
-Vậy Tuấn Nhạc thì sao?
Hiên Viên Ninh bó tay cô cháu gái này,chuyển hướng sang cháu trai bảo bối.
-Dạ.....
-Này này,đừng gọi nó là Bạc nhi đó nha.
Hiên Viên Ninh lên tiếng cắt đứt.
Tuấn Nhạc:==
Các bảo bối:-_-
Mọi người:=.=
Hiên Viên Triệt+Hiên Viên Tà:nó không phải em tôi.
-Dạ không ạ,con định đặt cho nó là Nha nhi.
Tuấn Nhạc rất biết điều lên tiếng giải vây cho cô nhà mình.
-Vậy Minh bảo bối thì sao?
Bắc Thần Phong nhìn con trai bảo bối trong lòng hỏi.
-Nó là chim Ưng phải không?
Nhật Minh không trả lời,hỏi ngược lại.
Mọi người:gật đầu.
-Vậy gọi là Ưng nhi đi ^.^
Sầm.Tiếng ngã ghế.
-Hổ của con màu trắng nên con gọi nó là tiểu Bạch.
-Tiểu Bạch hả?
Hàn Nhu Nhi trân trân nhìn Bạch Hổ vương,trên trán 3 vạch đen chảy dài,bạch hổ vương bị kêu là tiểu Bạch....
-HAHAAAAAA,Uyển Nghi,em bái phục chị,dạy được con như vậy cũng chỉ có một mình chị.
Uyển Nghi nhìn Hàn Nhu Nhi đang cười sặc sụa trước mặt,không sao cả,tiếp tục uống trà.Ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng cô đã cười đến muốn nội thương,xem đi là con trai cô đấy.
-Này,Dã bảo bối,đừng bảo ta con gọi nó là Huyết nhi nha?
Lam Phúc hỏi.
-Không đâu ạ,con sẽ không như mấy người kia đâu.
Thiên Dã cười lắc đầu.
-Vậy con đặt là gì?
Bắc Thần Dao hỏi.
-Mọi người đoán coi.
Thiên Dã thần thần bí bí nói.
Mọi người hai mặt nhìn nhau sau đó nhao nhao đoán,cho đến khi:
-Hồng nhi hả?
Tất cả im lặng sau đó nhìn về phía tiếng nói vừa vang lên,là...Hiên Viên Ninh.
Mọi người:=="
Thiên Dã:^.^
Hiên Viên Triệt+Hiên Viên Tà:Ta không quen người đó.
-Là Mị nhi phải không,bảo bối.
Dương Uyển Nghi đặt tách trà trong tay xuống,cũng làm giống như Thiên Dã,hai mắt mị mị lại,cười quyến rũ trả lời.
-Bingo,mẹ đại nhân,ngài đoán đúng rồi nha.
Thiên Dã búng tay,gật đầu tuyên bố người đoán đúng.
Mọi người ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Uyển Nghi.
-Chị Uyển Nghi,quá đỉnh đi.
Hàn Nhu Nhi vỗ tay nói.
-Con chị mà.
Uyển Nghi cười cười nói,nếu như để ý thì ai cũng sẽ nhìn thấy trong con ngươi xanh như bầu trời kia,sự đắc ý tràn đầy đôi mắt,và tất nhiên ai cũng nhìn thấy.
-Vậy chị mau đoán xem,nhóc Hạo,Kỳ với Băng nhi đi.
-Hạo bảo bối sẽ đặt là Xà nhi,Kỳ bảo bối sẽ là tiểu Tước,còn Băng bảo bối....con đặt là Tuyết nhi đi.
-Oa,mẹ đại nhân,sao mẹ lại biết.
Cảnh Hạo mắt tỏa sáng nhìn mẹ của mình.Toàn thể mọi người cũng đồng lòng nhìn về phía mẹ bọn trẻ.
Uyển Nghi không vội trả lời,nhấc tách trà lên nhấp một ngụm sau mới từ từ giải thích:
-Con dám đặt cái khác sao?
Mọi người:==" trắng trợn,trắng trợn uy hiếp.
Hôm đó trong nhà ăn tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......Hết truyện.... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........

Được rồi,truyện chưa hết,ta chỉ đùa một chút xíu thui,truyện này mới thế đã hết thì ta.....cũng chẳng làm sao cả =='.Thôi hôm trước mới viết H của Mặc Diễm thui nhỉ,hôm nay ta không dám viết,vì mấy hôm nay không viết truyện,ngồi cả buổi cũng chẳng nghĩ ra được cái gì,ta sợ ta bị lụt nghề T^T,được rùi không đùa nữa,tại ta chưa có ý tưởng mới nên hôm nay đành viết một chương điền viên vậy,phải nói cái chương này vô cùng nhàm nhưng ta vẫn phải viết,ta sợ các nàng sẽ bỏ ta a,còn về sự việc của cái đêm xxx kia ta sẽ viết qua dòng hồi tưởng của ai đó,cho nên đừng lo ta không quịt đâu.
AAA,từ nãy đến giờ cứ tào lao hoài à,tóm lại là như sau:
-Chương này có phần nhàm vì mấy hum nay ta không viết truyện chẳng nghĩ được cái gì cả.
-Mấy chương H ta hứa cho các nàng thì ta sẽ cố gắng đền bù vào,đừng lo không quịt đâu.
Đó tóm lại là như vậy,bây giờ ta chuồn đây,hẹn gặp lại ở chương 14,ta spoi một tí nhá:
-Vampire,ý anh là sao chứ?
-Tận thế đến,không chỉ có tang thi xuất hiện mà có một số chủng loài chỉ có trong truyền thuyết cũng đã xuất hiện.
-Chủng loài trong truyền thuyết?
-Đúng vậy,tổ tiên của chúng chính là Cain,chúng được mệnh danh là loài động vật về đêm sống bằng máu người.....
-Chúng là Vampire.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.