Xuyên Qua Chủng Điền Chi Phu Lang Hung Mãnh

Chương 14:




Lâm Phàm uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy về phía sau vài bước, lúc này mới nghĩ đến cậu đang có thai, nay đã khác xưa, không thể làm động thai khí.
“Đây…… Đây là có chuyện gì đã xảy ra?” - A thẩm Lâm gia nghe được động tĩnh liền lập tức chạy ra, mới ra đã nhìn thấy Lâm Vũ ngồi xổm dưới đất, mà Phàm ca nhi lại là một bộ chấn kinh.
Lâm Phàm vỗ vỗ ngực, yếu đuối giải thích - “A thẩm, hắn muốn đánh cháu, kết quả gặp báo ứng, dẫm phải đá trên đất rồi ngã xuống.” - Cậu thật ra không có nói sai, chỉ là mượn dùng cục đá làm người này không cẩn thận trượt chân mà thôi.
Thân thể cậu hiện tại khẳng định không phải Phàm ca nhi Lâm gia, mà kẻ này căn bản không hề phát hiện ra, có thể thấy được bình thường bọn họ đối xử bỏ bê Phàm ca nhi đến mức nào, dù cho là như thế này, vẫn không được phép quá lơ là hình tượng ban đầu của Phàm ca nhi, vẫn cần thiết cẩn thận giữ vững rồi thay đổi từng chút một.
A thẩm Lâm gia nghe Phàm ca nhi nói xong lập tức không thể tưởng tượng được nhìn chằm chằm Lâm Vũ đã đứng lên - “Lâm Vũ, đây là thật sao? Thân là a ca ruột, thế nhưng lại đánh em trai?” - Hán tử mà động thủ đánh ca nhi đều không phải hán tử tốt.
Lâm Vũ nghe chất vấn như vậy, sắc mặt đều đen, hắn lắp bắp giải thích - “A thẩm, Phàm ca nhi đây là bôi nhọ cháu, cháu nhìn tóc em ấy rối loạn mới giơ tay muốn sửa sang lại giúp em ấy thôi mà.”
“Nga, vậy anh vì sao lại phải xắn hết tay áo lên?” - Lâm Phàm lạnh căm căm hỏi ngược lại.
Sắc mặt nam tử cao lớn trướng đến đỏ bừng - “A ma kêu anh đến xem em có cần gì không để hỗ trợ, mà thời tiết nóng bức quá, nên vén tay áo lên cho mát mẻ.”
Lâm Phàm nhìn trời, lúc trước xác thật là ánh nắng rất chói chang gay gắt, chẳng qua hiện tại lại bị đám mây che khuất hết, còn có gió nhẹ thổi qua rất thoải mái.
Có lẽ Lâm Vũ cũng ý thức được lời mình nói xuất hiện lỗ hổng, tức khắc không nói nữa, trực tiếp ác thanh ác khí nói - “Phàm ca nhi, có phải chính là mày đưa Triệu phu lang tới?” - Thấy hai sao sao chống nạnh cãi nhau, ồn ào đến đau đầu, vì thế thừa dịp không ai chú ý chạy đi.
Trên đường gặp được Hương ca nhi, sau khi nhìn thấy hắn còn hung tợn trừng mắt một cái mới khóc lóc chạy đi, sau khi nghe Lộ ca nhi nói mới biết nguyên nhân đều bắt nguồn từ Phàm ca nhi.
Hắn ở trước mặt a thẩm không thể nói nguyên nhân, bằng không sẽ không tốt đến danh dự của Hương ca nhi.
Dù cho hai nhà cũng đã đồng ý hôn sự, nhưng một khi chưa thành thân, liền không xem như phu lang nhà mình, một khi truyền ra đồn đãi người kia chưa quá môn đã khi dễ Phàm ca nhi, sẽ khiến danh dự của Hương ca nhi bị ảnh hưởng.
Lâm Phàm cười như không cười nhìn hán tử nói dối như cuội trước mắt - “Triệu phu lang là người có mắt, tự nhiên biết ai đúng ai sai, huống chi anh nhìn thấy tôi đưa Triệu phu lang đi tìm nhà các anh sao?” - Đã sớm biết bọn họ sẽ bắt lấy chuyện này không bỏ, nhìn dáng vẻ của hắn, hai vị sao sao kia lúc này chắc hẳn đã gặp được nhau, trách không được cậu đi trên đường không nhìn thấy được bao nhiêu, còn tưởng rằng là do bận việc việc nhà nông, hoá ra là mọi người đều đi xem náo nhiệt cả rồi.
Lâm Vũ liếc mắt quét qua Phàm ca nhi từ trên xuống dưới, sao ca nhi này vừ kết hôn liền như thay đổi thành một người khác vậy - “Mày dám nói tao không có mắt sao?”
A thẩm Lâm gia a thẩm vội vàng nói - “Lâm Vũ, nó là em trai cháu.”
Lâm Vũ khinh bỉ nhìn thoáng qua Lâm Phàm - “Tao e không có đứa em trai như thế này, chưa thành thân đã thông đồng dã hán tử mang thai, thậm chí còn vừa thành thân ngày hôm sau đã bị hưu về.” - Vừa thấy sự khinh thường trong mắt những người khác, trong lòng hắn càng thêm chán ghét Phàm ca nhi.
“A ca, anh lý giải sai rồi, là tôi hưu Triệu gia hán tử.” - Lâm Phàm lạnh căm căm nói ra chân tướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.