Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 15: [TG5] Nữ trọng sinh không ngừng phấn đấu (Hoàn) 2




Nữ chính Lâm Cửu được nghỉ hè liền đi đến chỗ Lâm lão gia tử, nghe bà nội dạy cầm kỳ thi họa cho Cẩm Vinh không thành công, hứng thú bừng bừng nói với ông bà nội mình cũng muốn học.
Lâm Cửu đối với cầm kỳ thi họa nhiệt tình là vì bản thân cũng muốn học tập một chút đồ vật, không phải đơn thuần yêu thích, nhưng coi như cũng có tâm chân thành.
Lâm Cửu làm một đệ tử, vẫn rất khiến người vừa ý, chăm chỉ nỗ lực, tôn trọng đồ vật mà mình theo học.
Lộ Thục Viện tuy rằng có chút tiếc nuối con cháu mình không có ai có thiên phú học nghệ thuật, nhưng cũng vui lòng dạy cháu gái Lâm Cửu, cho dù không thể tinh thông, nhưng cũng có thể nung đúc tình cảm.
Lâm Cửu trừ bỏ cầm kỳ thi họa còn tích cực học tập võ thuật, huấn luyện là Lâm lão gia tử tìm ở bộ đội ra, người nghiêm khắc yêu cầu cũng mười phần hà khắc, trên người mang theo huyết tinh sắc bén, là quân nhân trải qua chiến tranh chân chính, nếu không phải nể mặt lão gia tử, còn lâu mới tới dạy một tiểu hài tử.
Cũng may Lâm Cửu rất chịu khổ chịu khó, thiên phú không cao nhưng luôn cắn răng kiên trì.
Lộ Thục Viện nhìn cũng có chút đau lòng, mỗi ngày đều chuẩn bị thuốc trị thương cho Lâm Cửu, mà Cẩm Vinh dựa vào cạnh cửa ôm ly kem, cảm thán nữ chủ rất chăm chỉ nỗ lực nha.
Lộ Thục Viện trộm kéo trượng phu, ôn nhu nói, "Tiểu cửu buổi sáng cùng ta học vẽ tranh, buổi chiều học võ, buổi tối còn phải làm bài tập, rất mệt."
Lâm lão gia tử tuy rằng cũng đau lòng, nhưng lại bĩu môi nói, "Nó chính là tự mình muốn học, tiểu Hàn hắn cũng nói đối với cháu gái chúng ta thực vừa lòng, tính tình kiên nghị."
Lộ Thục Viện thở dài một hơi, "Tôi biết, tôi chỉ là sợ tiểu Cửu chính là quá cưỡng ép bản thân, rõ ràng là một đứa trẻ, vì sao lại yêu cầu cao đối với bản thân như vậy."
Hai vị lão nhân nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ làm như cháu gái Lâm Cửu quá mức hiếu thắng.
Cẩm Vinh xem qua nội dung tiểu thuyết thực ra biết một chút nguyên do, Lâm Cửu kiếp trước xuất thân gia đình đơn thân, vừa ra đời thì cha ly hôn với mẹ, một mình mẹ Lâm Cửu nuôi con. Từ cấp hai đã vừa đi học vừa đi làm, cố gắng thi đậu đại học tốt, tìm công việc, lại dốc sức làm, coi như có chút thành công, nhưng cuối cùng bạn trai lại vì tiền thông đồng một nữ nhà giàu khiếc Lâm Cửu kích động bị tai nạn xe, cuối cùng là vì trong lòng có bóng ma, mới muốn làm bản thân càng tốt hơn.
Cha mẹ Lâm Cửu thấy con gái nỗ lực như vậy, xác định thái độ kiên quyết của nữ nhi sau đem một nhi tử khác lại nhà ông bà chiếu cố muội muội, mỹ danh là huấn luyện theo nhóm.
Lâm Mộ chỉ lớn hơn Lâm Cửu hai tuổi, tuy rằng thời gian này mỗi ngày đều bị huấn luyện viên Hàn làm cho chết khiếp, nhưng nhìn muội muội không rên một tiếng, hắn vẫn cắn răng kiên trì, không thể biểu hiện so với muội muội còn kém hơn, bằng không làm sao bảo hộ muội muội.
Mà ở chỗ lão gia tử, Lâm Mộ ghét nhất không phải là huấn luyện viên Hàn, mà là gia hỏa ngày nào cũng vừa nhìn bọn họ chịu khổ đổ mồ hôi huấn luyện, vừa một bên ăn đồ gì đó, Phương Cẩm Vinh.
Anh em Lâm Mộ Lâm Cửu chạy bộ, Phương Cẩm Vinh ngồi ăn kem hoa quả, bọn họ học cận chiến, Phương Cẩm Vinh ăn hạt dẻ mật ong, bọn họ họ đánh bao cát, Phương Cẩm Vinh ăn bánh kem dâu tây.
Quả thực phát rồ.
Lâm Mộ thề, người cậu thích nhất trên đời là muội muội Lâm cửu, người đáng ghét nhất trên đời là đường muội Phương Cẩm Vinh.
Kỳ thật Lâm Mộ bị cha mẹ gửi đến đây huấn luyện, Lâm lão gia tử cũng động tâm tư làm Cẩm Vinh cũng đi theo học, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Cẩm Vinh liền chui vào lòng bà ngoại, "Mệt mỏi quá đau quá, con không muốn học."
Lâm lão gia tử nhìn ngoại tôn nữ động tác nhanh chóng thuần thục, nhịn không được râu bạc run lên, nha đầu này như thế nào cơ linh như vậy.
Lộ Thục Viện đã sớm đau lòng cháu gái, nghe lão chồng muốn đem cháu gái bà đi huấn luyện, khó được liếc mắt Lâm lão gia tử một cái, lại nhuyễn thanh tức giận vỗ về bảo bối Cẩm Vinh, "Cẩm Vinh không muốn học thì không hộc, thích chơi cái gì thì chơi cái đó."
Lâm Cửu Lâm Mộ tới, bà có chút phân tâm trên người hai đứa trẻ, còn lo lắng ngoại tôn nữ không cao hứng, nhưng Cẩm Vinh giống như người không có việc gì, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên chơi thì chơi, không chút áp lực tâm lí nào.
Đều là hảo hài tử, Lộ Thục Viện trong lòng cảm thán.
Lâm lão gia tử nhìn thấy Cẩm Vinh tránh ở sau lưng thê tử, bộ dáng mừng thầm, khóe miệng giật giật, đừng tưởng ông không phát hiện nha đầu này cả ngày ngồi trên sô pha trầm mê chơi game.
Tuy rằng đã không phải lần đầu tiên qua thơ ấu nhưng Cẩm Vinh không hề áp lực mà bán manh làm nũng với bà ngoại Lộ Thục Viện.
"Bà ngoại, trò chơi kia con đã qua bàn rồi, con muốn mua trò chơi mới."
"Được được được, đều mua." Lộ Thục Viện cười ha hả mà đáp.
Kỳ nghỉ kết thúc, Lâm Cửu và Lâm Mộ lưu luyến rời khỏi nhà ông bà, ngồi trên xe về nhà, nhìn qua cửa sổ xe Lâm Mộ còn thấy Phương Cẩm Vinh vừa tạm biệt bọn họ xong đã quay đầu nhấc chân ngắn chạy về phòng, miệng còn huyên náo, "Bánh kem dâu tây của ta đâu?"
"Nha đầu kia sớm muộn gì cũng sẽ ăn thành tiểu mập mạp." Lâm Mộ nhéo nắm tay căm giận nói.
Lâm Cửu kỳ quái liếc mắt nhìn Lâm Mộ, từ khi nào ca ca với biểu tỷ Cẩm Vinh có oán niệm như vậy? Lâm Cửu vội vàng học cầm kỳ thi họa còn có võ thuật, Cẩm Vinh chăm chăm chơi game, hai người ngày thường cũng không có giao tình bao lớn, Lâm Cửu cũng không thấy mình có thể có đề tài chung gì với một đứa trẻ tám tuổi, đương nhiên là ngoại trừ ca ca Lâm Mộ, hắn là người thân cận nhất của Lâm Cửu.
Ấn tượng của Lâm Cửu đối với Cẩm Vinh chính là nhanh nhẹn thông minh, nhưng cũng không làm người chán ghét, tính tình sảng khoái, so với lúc cha mẹ còn sống thì kiều man bá đạo hơn, quả nhiên vẫn là bà ngoại nuôi dạy tốt.
Một hài tử ngâm mình trong bình mật lớn lên, không biết thế gian hung hiểm, vô tâm vô phổi, Lâm Cửu trong lòng cảm thán, đối với tiểu đường tỷ này cũng không có ác cảm.
Lâm Cửu không biết chính là Cẩm Vinh xuyên thời gian so ra còn lâu hơn nhiều, chỉ là Cẩm Vinh một đời đều hết mình hưởng thụ, tâm thái tự nhiên là tốt.
Kết thúc kỳ nghỉ, đón chờ Cẩm Vinh chính là một hồi học tiểu học nữa.
Cẩm Vinh có nghe thoáng qua ông bà nói Lâm Cửu lại nhảy lớp, Lâm Mộ cũng nhảy lớp theo...
Cẩm Vinh tự hỏi chính mình có muốn nhảy lớp hay không, cuối cùng cảm thấy không có ý nghĩa, cô không vội phấn đấu nghịch tập nhân sinh, cũng không cần thiết làm chuyện này.
Làm tiểu hài tử cũng có chỗ tốt của tiểu hài tử,
Tỷ như cùng Lâm lão gia tử chơi cờ giở trò, đều sẽ có bà ngoại che chở, lớn rồi đương nhiên không có chỗ tốt này.
"Tiểu Cửu cùng ông chơi cờ cũng không giở trò như nha đầu này." Lâm lão gia tử cả giận.
Phương Cẩm Vinh cười hì hì, "Đó là bởi vì người chơi xấu là ông ngoại chứ sao."
"Hừ."
Lão gia tử bị nghẹn nói không ra lời, quay đầu đi.
Phương Cẩm Vinh như cũ vô tâm vô phế thu bàn cờ lại, nhìn lão gia tử chớp chớp mắt, "Ông ngoại... chơi tiếp?"
"...... Tới liền tới, nhưng lần này không được chơi xấu."
Lâm lão gia tử cũng là cái người chơi cờ dở ẹc, nhưng người bình thường kính trọng ông cùng Lâm lão hạ cờ đều nơm nớp lo sợ, thê tử Lộ Thục Viện thiện cờ nhưng trình độ quá cao Lâm lão gia không mặt mũi luôn là bị thê tử ngược, lúc trước có Lâm Cửu bồi, ông chơi xấu cúng làm quyền đương tôn lão, nhưng gặp Phương Cẩm Vinh chỉ có bị chơi xấu lại.
Cuối năm.
Lâm gia một nhà tề tựu, cùng chung vui giây phút chuyển giao của đất trời.
Mấy vị bác cả bác hai bác ba và cậu nhỏ ở thư phòng bàn chuyện cùng Lâm lão gia tử, bà ngoại Lộ Thục Viện ở phòng bếp chỉ huy làm cơm tất niên, con cái trở về tự nhiên là muốn làm phong phú có tâm ý chút. Mấy chị em dâu trong nhà cũng ghé vào cùng nhau nói chuyện phiếm, nhà ai có chuyện gì, ai có thể cùng Lâm gia kết thân,
Náo nhiệt nhất đương nhiên là đám tiểu bối, xưa nay ở trường học vì mang thân phận Lâm gia đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, khiêm tốn khéo léo, hiện tại nơi này cũng là huynh đệ tỷ muội một nhà, cũng buông lỏng không ít.
Đặc biệt là sau khi chơi bài.
"Vì sao lại là ta thua?" Lâm Mộ khóc không ra nước mắt, trên mặt dán đầy giấy, ở giữa một đám trẻ con đặc biệt rõ ràng, những người khác cũng chỉ có một hai tờ trên mạt, hơn nữa biểu tình biểu tình bình tĩnh.
Biểu tình đương nhiên bình tĩnh, người mất mặt nhất lại không phải bọn họ.
"Ha ha ha ——"Cẩm Vinh ngồi ở đối diện Lâm Mộ cười đến càn rỡ, cùng cô chơi bài, Cẩm Vinh đời trước chính là giáo sư toán học nổi danh nước Mỹ, chơi chính là chơi quy tắc con số.
Lâm gia cũng không ước thúc loại trò chơi này, chỉ là cấm đánh bạc, dùng tiền cá cược mà thôi, không đánh bạc vậy đành phải chơi trò đùa dai.
Bên này náo nhiệt một chút cũng không quấy rầy đến Lâm Cửu đang ở trong sân đề bút viết câu đối xuân, Lâm Cửu nỗ lực học lâu như vậy, vẫn là luyện ra một chút khí khái, Lâm lão gia tử cũng cố ý để Lâm Cửu viết mấy bức, treo lên lấy phúc khí, cũng là có thể hướng lão chiến hữu khoe khoang một chút.
Viết xong, Lâm Cửu thở phào nhẹ nhõm, Lâm lão gia tử cùng các con nói chuyện xong, đi đến sân nhìn Lâm Cửu.
"Viết tốt." Lâm lão gia tử chính miệng khen một câu, mấy cái thúc bá khác cũng hàm chứa ý cười hưởng ứng, lấy tri lĩnh Lâm Cửu có thể viết ra chữ như vậy đã thực không dễn dàng, bọn họ cũng nghe nói Lâm Cửu kiên trì học tập vô cùng, phân nghị lực này cũng là xuất sắc trong đời thứ ba Lâm gia. Nhìn thấy Lâm gia có người kế tục, con cháu hậu bối có tiền đồ, thân là trưởng bối Lâm gia tự nhiên cao hứng.
Cha Lâm Cửu đặc biệt kiêu ngạo, so với sự nghiệp thành công nữ nhi xuất sắc càng làm hắn cao hứng.
Lúc này, bọn họ nghe được tiếng cười náo nhiệt của đám trẻ từ trong phòng truyền ra, mấy cái thúc bá cũng kinh ngạc, con cái nhà mình là cái tình tình gì, bọn họ hiểu rõ. Một đám kiêu ngạo, tựa hồ cùng hai từ hoạt bát không quan hệ.
"Đi, xem bọn hắn đang chơi cái gì." Lâm lão gia tử sờ sờ râu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.