Sáng sớm, Thời Sênh đã nghe thấy tiếng cãi cọ bên ngoài, còn có tiếng rất nhiều người đi qua đi lại.
Cô mặc quần áo xong liền ra mở cửa, toàn người là người, còn có cảnh sát ra ra vào vào.
Thời Sênh ngơ ngác, đang làm gì thế này? Bắt gian à?
Khúc Diệu bay ra từ trong đám người, đứng bên cạnh Thời Sênh, cô ta nhìn Thời Sênh rồi lại nhìn đám người kia, “Có chuyện xảy ra rồi.”
Đêm qua có một đôi tình nhân tới thuê phòng.
Ai ngờ sáng nay người con trai không thấy bạn gái mình đâu, kết quả lại tìm thấy ở phòng 314 tại tầng này.
Cô gái mình tr4n như nhộng, nằm ở trong phòng, trên người toàn là dấu vết mây mưa.
Nhưng cô gái hoàn toàn không nhớ rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết tại sao mình lại có mặt ở đây.
Từ băng ghi hình, đại khái vào rạng sáng ngày hôm nay, cô gái một mình đi thang máy lên lầu.
Đứng ngây ra trước cửa phòng trong chốc lát, sau đó đẩy cửa đi vào.
Ở trong đó cũng không có người kỳ quái nào cả, lễ tân khách sạn cũng chứng minh là đêm qua không có ai ở phòng đó.
Hơn nửa đêm cô gái một mình chạy tới một căn phòng không có người.
Sáng dậy lại không nhớ gì, còn bị người ta sàm sỡ một cách không rõ ràng.
Chuyện này có điểm quái dị, vì thế người của tổ điều tra đặc thù được gọi tới.
Lý Hạ cho người sơ tán đám đông, tất cả mọi người bị đưa tới đại sảnh.
Lý Hạ luẩn quẩn ở trên không lâu cũng đi xuống.
Đi thẳng tới chỗ Thời Sênh.
“Cô Quý, có thể mời cô qua đây một chút không?”
Thời Sênh nghiêng đầu, khóe miệng nở một nụ cười ác liệt, “Không thể.”
Ông có kiếm to không?
Lý Hạ hít sâu một hơi, tìm cảnh sát đưa những người xung quanh tới một nơi khác.
Ông ta ngồi vào đối diện Thời Sênh, đi thẳng vào vấn đề: “Cô Quý, cô nuôi ma?”
“Cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói lung tung đâu nhé.
Ông thấy tôi nuôi ma quỷ lúc nào?”
Lý Hạ biết cô sẽ không thừa nhận chuyện này.
Ông ta đưa di động tới trước mặt Thời Sênh, trên đó có ảnh Thời Sênh dựa vào cửa phòng, bên cạnh có một bóng trắng mơ hồ.
Tuy không rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy được bóng dáng mờ mờ.
Thời Sênh cong môi cười: “Các ông đang xâm phạm quyền sử dụng chân dung của tôi, phải trả tiền.”
Lý Hạ nhìn chằm chằm vào Thời Sênh, muốn tìm thấy một chút biểu hiện khác từ trên mặt cô.
Nhưng từ đầu tới cuối, cô vẫn duy trì thái độ không mặn không nhạt, ánh mắt bình tĩnh như nước, không hề có một chút gợn sóng nào.
“Cô Quý không muốn giải thích chút nào sao?” Lý Hạ chỉ vào di động, giọng rất nghiêm túc.
“Có khi người ta đi ngang qua thì sao?” Thời Sênh nhún vai, “Ông còn muốn không cho cả ma đi ngang qua à?”
Cả vú lấp miệng em!
Con ma kia rõ ràng là đang nói chuyện với cô ta, ông thấy rõ ràng.
Cô có thể nhìn thấy ma, có thể nói chuyện với ma, nhưng lần trước cô ta lại lừa ông.
Cô gái này quả nhiên có cổ quái.
Ánh mắt Lý Hạ hơi nặng nề, “Cô Quý, ma không dễ khống chế như thế đâu, hy vọng cô có thể giao nó cho chúng tôi xử lý.”
“Ông đi mà bắt.” Ông đây dễ nuôi con ma nữ chính kia thế sao?
“Cô Quý, cô có biết mình đang làm gì không?”
Thời Sênh không hề sợ hãi, “Ông Lý, tôi chưa làm gì hết cả.”
Bản cô nương làm gì? Nói chuyện cũng phải nói chứng cớ! Ông đang nói lung tung đấy, bản cô nương muốn báo cảnh sát.
Lý Hạ bị bộ dáng coi thường tất cả, thái độ một bộ ông thích thì ông làm đi của Thời Sênh làm cho tức giận cực kỳ.
Ông ta luôn cảm thấy trên người cô gái này có một cỗ tà khí.
Bộ dáng cô ấy dịu dàng nhưng nói chuyện như đâm gai vào người ta vậy.
Lý Hạ còn định nói gì đó nhưng di động đã vang lên.
Ông ta nhìn tên hiển thị trên màn hình, lập tức đứng dậy rời đi.
Thời Sênh ôm mặt nhìn Lý Hạ bước đi, trong mắt có một chút hoảng hốt, không biết đang nghĩ cái gì.
Bởi vì không có án mạng xảy ra cho nên người trong khách sạn chỉ được cảnh báo là không nên động vào hiện trường, còn các nơi khác vẫn được đi lại bình thường.
…
Xảy ra chuyện như thế, đại đa số mọi người đều không muốn ở lại, cho nên sau khi cảnh sát lấy xong toàn bộ khẩu cung, hầu hết đều lựa chọn trả phòng chuyển sang chỗ khác.
Người ở lại không nhiều lắm.
“Cô gái, gan cô thật lớn, còn dám ở lại đây à?”
Lúc Thời Sênh đứng chờ thang máy, một người đàn ông nói chuyện với cô.
Thời Sênh nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông đó một cái, khóe miệng cong lên, đi vào thang máy, “Lá gan của anh cũng lớn mà.”
Người đàn ông thở dài, đi vào theo cô, “Tôi không có cách nào cả, tới đây công tác, đã thuê phòng từ trước rồi.
Nếu tôi chuyển tới khách sạn khác thì công ty sẽ không chi trả nữa.”
Thời Sênh nhìn tới Khúc Diệu đứng chơi trò ngắt đầu ở sau lưng anh ta, nửa cười nửa không nói: “Vậy anh nên cẩn thận, không chừng sẽ gặp phải cái gì đó không sạch sẽ.”
Khúc Diệu ôm cái đầu của mình, hơi nâng cái đầu trong tay lên, mê man nhìn Thời Sênh.
Sao lại có cảm giác cô ấy đang mắng mình là thứ không sạch sẽ nhỉ?
Người đàn ông thấy Thời Sênh cười đến mức có điểm dọa người, nhiệt độ trong tháng máy cũng đột ngột giảm xuống một chút.
“… Sẽ không thật sự có thứ gì không sạch sẽ đấy chứ?” Người đàn ông nuốt nước bọt.
“Nói không chừng lại có đấy.” Thời Sênh cười rất tươi, giọng nói có phần đầy ngụ ý truyền khắp trong thang máy, “Xui xẻo thì gặp thôi.”
Người đàn ông càng cảm thấy xung quanh lạnh lẽo hơn.
“Ting…”
Tiếng thang máy báo đã đến nơi làm người đàn ông sợ run lên một cái, sắc mặt thay đổi rõ ràng, cũng không biết đầu óc đã tưởng tượng tới chân trời nào mà thang máy còn chưa mở ra, hắn đã chạy ra ngoài như điên.
Thời Sênh ung dung, thoải mái bước ra ngoài.
“Sao cô lại dọa anh ta?” Khúc Diệu đi đằng sau tò mò hỏi.
“Tôi có dọa anh ta ư?”
Khúc Diệu: “…” Hình như là có mà?
Thời Sênh nghiêm túc giải thích, “Tôi chỉ cảnh báo trước cho anh ta thôi, ai mà biết người chết tiếp theo có phải anh ta hay không?”
Dựa theo định luật của tiểu thuyết, chuyện này chắc chắn còn chưa xong.
Thời Sênh đoán không sai, buổi tối lại có người gặp chuyện.
Người gặp xui xẻo chính là người đàn ông đó, anh ta bị chết đuối trong bồn tắm lớn.
Lần trước còn chưa có án mạng, lần này có người chết luôn.
Cảnh sát tra xét phòng của người đàn ông đó, không có dấu vết xâm nhập, cửa phòng cũng khóa trái, thậm chí tất cả những chỗ có thể ra vào đều khóa trái, căn phòng hoàn toàn kín.
Thời Sênh là người cuối cùng tiếp xúc với người đàn ông đó nên trở thành đối tượng tình nghi trọng điểm.
Nhưng nhìn từ camera theo dõi, từ sau khi cô trở về phòng thì không hề ra ngoài nữa.
Cảnh sát tra nửa ngày cũng không tìm được chút tin tức có ích nào.
Cảnh sát đưa thi thể đi, một bộ phận lớn cũng trở về, chỉ còn lại một nhóm cảnh sát nhỏ.
Đúng lúc cảnh sát chuẩn bị rời đi hoàn toàn, hệ thống báo động của khách sạn lại kêu inh ỏi.
Các cửa lớn bắt đầu đóng lại.
“Sao lại thế này?”
“Làm sao thế? Có chuyện gì xảy ra?”
Bảo vệ của khách sạn lập tức chạy tới, trấn an mọi người: “Xin lỗi các anh cảnh sát, có người chạm vào hệ thống báo động của khách sạn, cửa khách sạn là do hệ thống báo động khống chế, chờ tắt báo động rồi sẽ lại tự động mở ra.”
“Là ai?”
Bảo vệ lắc đầu, “Không rõ ràng lắm, quản lý đã dẫn người đi xem, nhưng có thể gây ra loại báo động này thì chắc là hệ thống phòng trộm rồi.”
Cảnh sát cũng lập tức phân phó người, “Các anh cũng đi xem đi.”
Nghe nói hệ thống báo động của khách sạn này là tiên tiến nhất ở thành phố Z.
Một khi có người khởi động báo động thì toàn bộ khách sạn sẽ bị khóa trái.
Thời Sênh trưng ra vẻ mặt “ông đây đã nhìn thấu chân tướng rồi”, cái này rõ ràng chính là đóng cửa thả chó, à không, thả ma!
Có kẻ muốn làm chuyện gì đó!
Sao lúc trước cô lại chọn cái khách sạn này cơ chứ?