[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 15: Thiên kim hào môn (15)




Tuy rằng Nam Cung Cảnh đã cảnh cáo những người chứng kiến cảnh ngày hôm đó nhưng vẫn có chút gió lọt ra ngoài. Lúc ấy có rất nhiều người chứng kiến, còn có nhân viên phục vụ được mời tới từ bên ngoài, làm sao mà tra nổi là ai tiết lộ chứ?
Tô Y Y trước đó đã có thanh danh không tốt, lần này lại xảy ra chuyện, danh dự của cô ta đã gần như bị hủy hoàn toàn.
Thời Sênh đã đoán trước được chuyện Nam Cung Cảnh sẽ tìm tới cửa, nhưng cô không ngờ anh ta lại bắt cóc mình.
“Nam Cung Cảnh, tôi nghĩ anh bị điên rồi.” Thời Sênh ngồi an tĩnh giữa hai người đàn ông vạm vỡ, thần sắc bình thản, khóe môi hơi cười, tựa hồ có vài phần châm chọc.
Nam Cung Cảnh ngồi đối diện cô, khuôn mặt tang thương như già đi vài tuổi, anh ta không thấy cô gái đối diện mình có chút nào sợ hãi, kinh hoảng, càng không còn thứ gọi là tình yêu dành cho anh ta.


Anh ta chỉ thấy cô rất bình tĩnh.
Nam Cung Cảnh trong lòng rất bực bội, Hứa Thừa Nguyệt không nên như thế này mới đúng.
“Y Y chịu tội bao nhiêu thì tôi sẽ bắt cô phải trả giá gấp ngàn lần như thế.” Nam Cung Cảnh nói xong câu đó liền chật vật dời tầm mắt đi chỗ khác.
Anh ta chán ghét chuyện đối diện với vẻ mặt bình tĩnh của cô gái kia, bộ dạng không để anh ta vào trong mắt, anh ta muốn cô phải quỳ xuống đất cầu xin mình, quỳ xin lỗi Y Y.
“Làm gì liên quan tới tôi chứ?” Mẹ nó, đúng là thiểu năng trí tuệ!
“Cô dám nói không phải do cô sai khiến sao?” Anh ta đã tra được người bỏ thuốc, nhưng anh ta không tin chuyện này không liên quan gì tới Hứa Thừa Nguyệt. Nhất định là cô đứng ở sau lưng sai khiến đám người kia, chỉ có cô mới hận Y Y như thế, chỉ hận không thể hủy hoại Y Y.


Thời Sênh đẩy đẩy hai người bên cạnh ra để cho mình có nhiều không gian thở hơn, thay đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn: “Nếu tôi làm chuyện này thì Tô Y Y đâu chỉ có chịu tội nhẹ như thế.”
Nguyên chủ chưa từng làm sai chuyện gì, Tô Y Y biết rõ chuyện đồ uống bị động tay động chân mà còn để cho nguyên chủ uống, cuối cùng lại gọi cả Nam Cung Cảnh tới. Cô cũng chỉ đem những chuyện mà cô ta đã làm với nguyên chủ, cô còn chưa làm gì cả đâu đấy.
“Cô sao lại có thể ác độc như thế?” Nam Cung Cảnh đột nhiên quay đầu lại, người đầy âm lệ.
“Cảm ơn đã khích lệ, anh cũng không phải người đầu tiên nói tôi như thế.”
“Không biết lý lẽ.”
Không biết lý lẽ rốt cuộc là ai chứ? Nam chủ đại nhân, mạch não của anh sao có thể hoạt động kỳ diệu như thế được?


Bà đây không thèm nói với anh nữa, có lúc rồi anh sẽ phải khóc thôi.
Cũng không biết có phải là vì cô không có lực phản kháng hay không mà Nam Cung Cảnh không trói cô lại, xe chạy một hồi lâu, đường càng đi càng xóc nảy, cuối cùng trực tiếp đi vào trong núi.
Xe ngừng ở trước một ngôi biệt thự sâu trong núi, Thời Sênh bị người ta thô lỗ kéo xuống, Nam Cung Cảnh cho nhốt cô lại ở một phòng trên lầu hai, lần này còn trói lại nữa.
[Ký Chủ, sao cô lại khiêu khích Nam Cung Cảnh?]
Thời Sanh giãy dụa để dây trói lỏng ra.
[…] Hình như nó còn chưa cung cấp kỹ năng này cho Ký Chủ mà?
“Bởi vì như thế tôi sẽ có ly do chính đáng để chỉnh chết anh ta.” Thời Sênh ném dây thừng xuống đất, xoa xoa cánh tay hơi đau vì bị trói của mình.
[… Cô không hề nhận được nhiệm vụ phản công lại nam nữ chính.] Bởi vì là thế giới đầu tiên nên nó cố ý chọn một nhiệm vụ đơn giản để Ký Chủ làm quen với nghiệp vụ.
“A, tôi ngứa mắt bọn họ.” Thời Sênh không biết lôi từ đâu ra một cái di động, đầu ngón tay bấm bấm mấy cái rồi lại cất vào túi.
Đối với Thời Sênh mà nói, mấy người này cũng chỉ như NPC ở trong game, cô là một người chơi, muốn chơi thế nào ấy là quyền của cô, vui là được.
Chờ Hệ thống ý thức xong vấn đề này thì đã chậm, đương nhiên đây là chuyện về sau.
Trong phòng có một cái cửa sổ, Thời Sênh đi tới nhìn thoáng quá, trong vườn có hai người canh gác, Thời Sênh cân nhắc một chút xem nên chạy trốn như thế nào mới đẹp mắt?
Lúc cô đang tự hỏi, cô liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc xuất hiện bên ngoài biệt thự.
Ôi mẹ nó, mẹ nó, sao Sở biếи ŧɦái lại tới đây?
Sở Đường ngồi trong xe, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa xe, nhìn về phía cửa sổ lầu hai. Thời Sênh kinh dị, rõ ràng là cửa sổ xe đen ngòm, vậy mà cô lại có cảm giác Sở Đường đang nhìn mình.
Xe không dừng lại mà trực tiếp chạy qua.
Thời Sênh nhìn theo, có thể thấy một dãy biệt thự ở xa xa, đây hẳn là một khu nghỉ dưỡng ở trong núi. Loại địa phương này đôi khi còn dùng để đàm phán làm ăn, Sở Đường tới nơi này cũng không có gì khó hiểu cả.
Thấy vậy, Thời Sênh thầm thở phào nhẹ nhõm, an ủi mình trong lòng rằng chắc chỉ là trùng hợp mà thôi.

Xe của Sở Đường chạy vào một biệt thự màu trắng cách đó không xa. Hắn vừa vào, mấy vệ sĩ liền từ trong biệt thự chạy ra, cung kính đứng ở hai bên sườn xe.
Trợ lý bước xuống mở cửa cho Sở Đường.
Sở Đường từ trong xe bước ra, vẫn bộ dáng công tử cao quý, đôi tay đút trong túi quần, rõ ràng không phải động tác gì lịch sự cho lắm, vậy mà hắn lại làm tới vô cùng ưu nhã.
“Sở thiếu, đã điều tra xong vị trí của Hứa tiểu thư.” Trợ lý tiếp nhận từ trong tay vệ sĩ kia một chiếc Ipad, mặt trên là bản đồ 3D biệt thự của Nam Cung Cảnh, mà trong một phòng trên lầu hai có một điểm màu đỏ.
Sở Đường liếc mắt nhìn một cái, khóe miệng nhếch lên: “Không cần kinh động bọn họ, ở vòng ngoài đảm bảo an toàn cho cô ấy là được.”
Trợ lý cực kỳ nghi hoặc, không phải là bọn họ nên chạy vào đó cứu người ra ư?
Sau đó Sở tiểu thư sẽ cảm động rơi nước mắt mà lấy thân báo đáp?
Tác phong gần đây của Sở thiếu càng ngày càng khó đoán.
Không đoán được nên trợ lý chỉ có thể nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh của Sở Đường, sắp xếp người ở bên ngoài đảm bảo sự an toàn cho vị Hứa tiểu thư kia. Sở thiếu vất vả lắm mới có hứng thú với một cô gái, cũng không thể cứ như thế mất đi được.
Trợ lý sợ có chuyện không hay xảy ra nên tự mình đi theo dõi, đến khi chạng vạng, anh ta thấy một chiếc ô tô đi vào biệt thự
của Nam Cung Cảnh, một nam một nữ đi xuống. Anh ta nhận ra người nam là tiểu thiếu gia của Lăng gia.
Thật đáng tiếc là lại động vào đồ vật của Sở thiếu, Phi phi, động vào Sở thiếu, chỉ sợ tiểu thiếu gia Lăng gia này sẽ xong đời mất.
“Đi tra xem nữ nhân kia là ai?” Trợ lý lập tức phân phó cho một vệ sĩ bên cạnh mình.
Trợ lý bật định vị trên Ipad lên, lập tức thấy được rõ ràng hình ảnh căn phòng nơi Thời Sênh đang đứng. Hình như cô phát hiện ra, chính trực ngoắc ngoắc tay nhìn chằm chằm vào anh ta… Đúng thế, nhìn chằm chằm vào anh ta qua màn hình.
Nơi Thời Sênh nhìn là một điểm bên cạnh cửa sổ, sau đó cô liền thu lại tầm mắt.
Đúng lúc này, cửa phòng bị người ta mở ra.
Nhìn thấy Thời Sênh đang đứng khoanh tay trước ngực trong phòng, Nam Cung Cảnh đá gã đàn ông bên cạnh: “Bảo anh trói cô ta lại, làm việc thế nào đấy hả?”
Gã đàn ông kinh ngạc đồng thời cảm thấy rất oan uổng, hắn đã trói rồi cơ mà.
Tô Y Y đi ra từ sau lưng Nam Cung Cảnh, mặt âm trầm nhìn Thời Sênh chằm chằm, đều là do cô gái này hủy hoại cô ta.
Cô ta muốn Thời Sênh sống không bằng chết.
Có lẽ là sợ Nam Cung Cảnh và Lăng Hạo nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của mình nên cô ta cưỡng bách bản thân áp hết hận ý xuống.
“Trói lại.” Nam Cung Cảnh đá gã đàn ông kia.
Gã lập tức đi về phía Thời Sênh, đáy lòng vẫn đang nghĩ, rõ ràng là mình đã trói rồi mà?
Thời Sênh mặt không đổi sắc, tay đút trong túi quần liền rút ra, vừa thấy thứ cô cầm trong tay, cả người gã đàn ông liền đứng cứng lại tại chỗ.
Vì bị che khuất tầm mắt nên mấy người đứng sau không rõ tại sao hắn lại dừng lại.
Nam Cung Cảnh không kiên nhẫn giục vài tiếng, nhưng hắn vẫn không động đậy.
Nếu đi ra đằng trước hắn thì sẽ lập tức thấy trán hắn đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.