[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1307: Pháp Tắc Của Ác Ma 12





Mục Vũ bị âm thanh này làm cho bừng tỉnh, hắn vừa kinh ngạc, vừa mơ hồ.
Tựa như không hiểu nổi tại sao mình lại đi tới trước mặt cô.
Sau lưng vang lên giọng nói bén nhọn của gã đeo kính: “Đại thiếu gia, cậu định để sử ma của mình tạo phản đúng không?”
Thời Sênh kéo Mục Vũ ra sau lưng, mặt mày kiêu ngạo, “Tôi phản đó thì sao?”
“Tìm chết.” Gã đeo kính bị chọc giận, có thể nhìn thấy lửa giận đùng đùng trong mắt hắn qua đôi thấu kính, “Bắt bọn chúng lại, không cần biết sống chết.”
Không cần biết sống chết…
Mục Vũ sống hay chết, bọn chúng đều mặc kệ.
Trong đôi mắt của Mục Vũ không có bất kỳ động tĩnh gì, mí mắt hơi rũ xuống nhìn bàn tay đang được Thời Sênh nắm lấy.
Người của gã mắt kính đã xông lên.
Mục Vũ đột nhiên giơ tay, dưới chân đột nhiên xuất hiện tinh đồ màu đen, mọi người bên kia đều sửng sốt.
“Cậu… Cậu khế ước với ác ma?”
Người nọ vừa dứt lời thì thân thể bị đánh bay ra ngoài, đụng vào bức tường trong phòng.
Mục Vũ rất ít khi đánh trả nên từ đầu tới cuối, hầu như không có ai biết hắn triệu hoán ra ác ma.
Nhưng một khi ra tay, tinh đồ hiện lên, chỉ có tịnh ma sư khế ước với ác ma mới có tinh đồ màu đen.
Mục Vũ vung tay lên, vài người đứng bên cạnh cũng bị đánh bay.
Gã đàn ông đeo kính giờ mới phản ứng lại.
Hắn hét lên một tiếng, tinh đồ màu xanh nước biển xuất hiện, ánh sáng màu lam ngưng tụ thành vô số cái dùi lớn chừng một tấc, ào ào bắn về phía Thời Sênh và Mục Vũ.
Mục Vũ phất tay, một tấm chắn màu đen từ dưới nhô lên, ngăn trở những cái dùi kia.
Mũi nhọn đụng phải tấm chắn làm hoa lửa tóe lên, không khí trong phòng cũng tăng thêm một tầng áp suất, đè ép lục phủ ngũ tạng làm người ta cực kỳ khó chịu.

“Khụ khụ khụ…” Mục Vũ đột nhiên ho khan, tinh trận năm cánh dưới chân lập lòe, màu đen nhạt dần, lúc ẩn lúc hiện.
Thời Sênh kéo người về bên cạnh mình, huy động thiết kiếm, kiếm khí bắn qua những mũi nhọn kia, lập tức chém chúng tan vào không khí.
Gã đeo kính bị kiếm khí quét cho văng từ ngoài cửa phòng ra ngoài, bên ngoài vang lên một trận âm thanh loảng xoảng chói tai.
Thân thể Mục Vũ mềm oặt.
Thời Sênh kinh hãi, tung thiết kiếm ra đón lấy hắn.
Cô bế người lên, đặt xuống sofa, “Anh làm sao thế?”
Cô không hề cảm thấy không khỏe ở đâu.
Mục Vũ lại ho, hình như hít thở rất khó khăn.
Một hồi lâu hắn mới ngẩng đầu nhìn cô, nhưng cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi không nói gì nữa.
“Khụ khụ khụ…” Mục Vũ che miệng lại, mặt mũi tái tới dọa người, “Khụ khụ…”
Hắn xòe tay ra, trong lòng bàn tay toàn máu là máu.
Thời Sênh chửi tục một câu, rút khăn giấy ra lau cho hắn, “Rốt cuộc thân thể anh có vấn đề ở đâu?”
Tại sao cô lại chẳng có cảm giác gì?
Thật không khoa học!
Tên ngốc này còn không nói gì, đúng là làm cô tức chết mất thôi.
“Ở bên trên, nhanh lên.”
“Dám khế ước ác ma, loại người này cần phải gϊếŧ chết ngay lập tức.”
Âm thanh ồn ào vang lên ngoài cửa.
Sắc mặt Thời Sênh lạnh lùng, cô ném nắm giấy dính máu trong tay xuống, quay đầu nhìn ra cửa.
Những kẻ kia vẫn chưa vào đã cảm thấy một cỗ cuồng phong kỳ quái quét tới, những kẻ chạy đầu tiên lại lập tức bị hất bay ra ngoài ban công, rơi xuống bên dưới.
Thời Sênh kéo thiết kiếm đi ra cửa.
“Ác ma, cô ta là ác ma…”
“Mục Vũ thật sự khế ước với một ác ma, gϊếŧ chết hắn, gϊếŧ chết hắn ngay.”
“Gϊếŧ ông nội chúng mày.” Lúc này Thời Sênh đang rất tức giận, chém về phía đó không một chút do dự.
Ánh sáng lạnh xẹt qua mắt mọi người, hàn khí ào ào quét tới.
“A…”
Thời Sênh ném hết người xuống ban công, thiết kiếm lại chỉ về đám người còn lại, “Ai còn muốn gϊếŧ hắn nữa?”
Một đám người lui về sau, hai mặt nhìn nhau, con ác ma này quá lợi hại.
Ba giây sau, một người hét lên, “Lên!”
Một đám người ùa lên trên hành lang chật hẹp, tinh đồ lóe lên dưới chân khiến cho hành lang tràn ngập các màu sắc.
Mục Vũ nghe được tiếng đánh nhau bên ngoài, ánh sáng đủ màu lập lòe thoáng hiện rồi thoáng tắt.
Bóng người đong đưa nhưng lại chẳng có ai xông được tới cửa, đều bị cô cản hết ở bên ngoài.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên hết đợt này tới đợt khác.
Thời Sênh ném người cuối cùng xuống rồi mới ló mặt ra ngoài ban công nhìn xuống, một đám người bên dưới đang nhìn lên vừa tức tối, vừa căm hận.
Đó là ác ma!
Cô cười lạnh, “Đừng có nhìn ông như thể ông đây là kẻ thù gϊếŧ cha thế.
Chúng ta sinh ra đã là kẻ địch không đội trời chung, không phải các người chết thì là ông chết, tâm tính bình thường lại đi.”
Mọi người: “…” Thế nào là tâm tính không bình thường?
Chẳng lẽ cô gϊếŧ nhiều người như thế, bọn chúng còn phải vỗ tay khen ngợi là gϊếŧ rất giỏi chắc?
“Vị Tức, mày cho là mày có thể trốn được sao?”
Thời Sênh cười nhạo, “Có khi nào tôi nói là sẽ chạy đâu? Với chút năng lực này của các người thì còn chưa đủ để ông đây phải trốn nhé.”
Mọi người: “…”
Vậy thì thế nào mới khiến ngươi phải bỏ chạy?
Không phải, cô ta đang coi khinh bọn họ ư?
Thế nhưng trong giọng nói của cô lại không hề có ý coi rẻ mà chỉ có kiêu ngạo, kiêu ngạo như thể muốn lên trời luôn.
Thời Sênh dùng thiết kiếm gõ lên ban công bằng sắt, “Còn đánh nữa hay không, không đánh nữa thì mau cút.”
Mọi người: “…”
Thật sự chưa từng thấy ác ma nào kiêu ngạo như thế.
Trở về gọi viện binh!
Một đám người chạy ra ngoài nhanh như chớp.
Thời Sênh nhếch miệng cười, nhảy xuống từ ban công rồi đuổi theo.
Mọi người bị cô chặn lại ở một ngõ cụt.
“Mày… Không phải mày thả bọn tao đi sao? Sao lại đuổi theo?” Ác ma này sao lại lật lọng như thế?
“Tôi có nói sẽ không đuổi theo sao?” Thời Sênh trợn trắng mắt, “Vừa nhìn đã biết bọn bây quay về tố cáo, ông có ngu mới cho các người về.”
Mọi người: “…”
“Lên đi, ai muốn chết trước?” Thời Sênh vung kiếm rất hào khí.
Ai muốn chết chứ?
Bọn họ còn lâu mới muốn chết.
Liều mạng!

Mọi người nhìn nhau, đồng thời nhắm về phía Thời Sênh.
Thời Sênh giận, “Không thể lên lần lượt sao?”
Chịu chết mà cũng lên một đám, có khuyến mãi gì đâu mà tranh nhau, bị bệnh à?
[…] Gϊếŧ người còn bắt người ta xếp hàng, Ký chủ cô bị bệnh à?

Thời Sênh thu phục xong đám người kia liền kéo kiếm trở về.
Cô vừa vào cửa đã nhìn thấy gã đeo kính đang đứng ở gần ngưỡng cửa, che lấy tay, sắc mặt lúc xanh lúc tím nhìn Mục Vũ.
Thời Sênh tiến vào, gã đeo kính liền trừng mắt với cô.
Thời Sênh liếc nhìn bàn tay hắn, vui vẻ, “Ông cho là tôi sẽ yên tâm để một mình anh ấy ở đây à? Bằng này tuổi đầu, chắc cũng đã gϊếŧ không ít ác ma, thế mà còn ngây thơ thế này sao? Đến giờ ông chưa chết quả là kỳ tích.”
Gã đeo kính: “…”
Hắn rụt tay về sau, chịu đựng sự đau đớn, cắn răng hỏi: “Cô là ác ma cấp bậc gì?”
Chắc chắn cô ta không phải ác ma có cấp bậc bình thường, nếu không thì lúc cô ta ở Mục gia sẽ có người phát hiện ra ngay.
Hắn nhớ rõ Mục Vũ từng đưa cô ta tới dự dạ tiệc một lần.
Lúc ấy các vị tiền bối đức cao vọng trọng trong tộc đều có ở đó, nhưng không ai phát hiện ra cả.
Cấp bậc của ác ma này rốt cuộc ở mức độ nào?
Sênh Thần Kinh vuốt vuốt tóc, liếc nhìn gã đeo kính, “Ông còn chưa có tư cách để biết tôi có cấp bậc gì đâu.”
Gã đeo kính: “…”
Mắt cô hơi đảo, đột nhiên lại nói, “Tôi hỏi ông chuyện này, ông mà trả lời đúng thì tôi sẽ nói cho ông biết cấp bậc của tôi, được không?”
Gã đeo kính: “…”
Bệnh tâm thần!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.