[Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ

Chương 79:




Chương 79:


Không chịu nổi áp lực từ đôi mắt của Hách Liên Ngọc Thư, ngay lúc cấp bách Đường Ngọc Phỉ lại nhớ đến một chuyện: “Đại nhân, vừa rồi hình như tiểu nhân nghe thấy trưởng lão của Hồ tộc gọi ngài đến phòng tiệc.”
“Bổn đại nhân không gấp, chấp nhận dành một chút thời gian này cho ngươi thể hiện.” Hai ngón tay đang cầm ly trà của Hách Liên Ngọc Thư lắc nhẹ, nhìn cô rồi híp mắt cười.
Đường Ngọc Phỉ nhịn không được run người một cái, nổi hết da gà.
Thằng nhóc này không phải là đang đòi hôn đó chứ?.
Tra nam đạt tới một cảnh giới nhất định, đến cả một tiểu yêu tinh có nhan sắc bình thường như cô cũng sẽ không buông tha sao?
“Sao vậy, ngươi không muốn à?” Hách Liên Ngọc Thư đặt cái ly lên bàn “cạch” một tiếng, cùng lúc với tiếng vang “rắc rắc” rất nhỏ kia là những vết rạn nứt chạy dài trên thân ly, giọng điệu tùy hứng của hắn lại vang lên: “Hay là, những lời thề non hẹn biển mà trước đây ngươi nói đều là lừa gạt bổn đại nhân? Ngươi biết lừa gạt bổn đại nhân sẽ có hậu quả gì mà.”
Con hồ ly chết tiệt này chỉ biết lợi dụng sự chênh lệch của thực lực để uy hiếp cô, Đường Ngọc Phỉ hạ quyết tâm, bước đến bên cạnh Hách Liên Ngọc Thư, cười hi hi nói: “Đại nhân đùa sao, có cơ hội như vậy, tiểu nhân có cầu cũng không được.” Cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nói cho cùng thì khi nhắm mắt lại cứ tượng tượng mình đang gặm cỏ là được rồi, vì vậy cô cuối người xuống.
Lúc cô lấy hết can đảm để ghé sát vào người Hách Liên Ngọc Thư, cô lại nhìn thấy trong đôi mắt của con hồ ly chết bằm này lóe lên một tia đùa cợt, ngay sau đó một bàn tay to lớn nhanh chóng ôm lấy vòng eo của cô, kéo cô sát vào lòng, Đường Ngọc Phỉ muốn phản ứng lại cũng không kịp rồi, thảm hại ngã vào trong lòng của hắn, gương mặt xinh đẹp đến yêu nghiệt kia gần ngay trước mắt.
Hách Liên Ngọc Thư dùng ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, chậm rãi nói: “Như vậy sẽ càng k1ch thích hơn.”
K1ch thích cái đầu ngươi á! Đường Ngọc Phỉ nhịn lại ý nghĩ chửi ầm lên ở trong đầu, chấp nhận số mệnh mà nhắm mắt lại rướn người về phía trước.
Nhìn đôi môi của đối phương đang chậm rãi tới gần, đột nhiên Hách Liên Ngọc Thư lại cảm thấy mặt mình nóng lên, lấy bàn tay chụp lên mặt Đường Ngọc Phỉ chặn lại động tác của cô.
“Bổn đại nhân đổi ý rồi, ngươi không cần thể hiện nữa.” Vẻ mặt của Hách Liên Ngọc Thư có chút mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng rồi nói.
Đột nhiên không kịp phòng bị đã lãnh một chưởng, trong lúc giận dữ Đường Ngọc Phỉ hất tung bàn tay của Hách Liên Ngọc Thư, đảo ngược tình thế vòng tay qua cổ hắn, nghiến răng nghiến lợi cười lạnh nói: “Đại nhân, tên đã lên dây, không thể không bắn.” Cần thì gọi đến, không cần thì đuổi đi, hắn cho rằng cô dễ đuổi như vậy sao?!
“Không cần nữa, bổn đại nhân muốn ngươi lui xuống.” Hách Liên Ngọc Thư bị cô kéo xuống đôi mắt trợn tròn rồi lập tức nghiêm mặt lại.
Nhưng Đường Ngọc Phỉ lại nằm im trong lòng hắn không động đậy, cố ý khiêu khích nói: “Đại nhân, ngài không phải là đang mắc cỡ đó chứ?”
“…… Lui xuống!” Hách Liên Ngọc Thư trừng mắt nhìn cô, không tự chủ được mà lớn tiếng.

“Không lui!”
“Ngươi!”
Đúng lúc này, cửa phòng đang khép hờ lại không một tiếng động bị mở ra, tiểu đồng áo đen vừa đẩy cửa vừa nói: “Đại nhân, trưởng lão muốn ngài đến……” Thấy rõ tình huống ở trước mắt, giọng nói của tiểu đồng áo đen đột nhiên im bặt.
Đặc biệt là sau khi nhận ra người đang nằm trong lòng của đại nhân nhà mình là con thỏ tinh, biểu cảm trên mặt cậu ta có thể nói là xuất sắc.
Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, nhưng hồ ly thì ăn.
Có người thứ ba ở đây, Đường Ngọc Phỉ cũng cảm thấy không được tự nhiên, lập tức đứng dậy rời khỏi lòng ngực của Hách Liên Ngọc Thư, lui đến bên cạnh cánh cửa, cách hắn rất xa.
May mắn là tiểu đồng áo đen phản ứng rất nhanh, lập tức khôi phục lại vẻ mặt thường ngày rồi lại cúi người: “Đại nhân, các vị trưởng lão đang chờ ngài ở phòng tiệc.”
Lúc này Hách Liên Ngọc Thư lúc mới đứng lên, khôi phục lại biểu cảm, chỉ vào Đường Ngọc Phỉ đang có ý định trốn đi nói: “Ngươi, đi cùng bổn đại nhân đến đó.”
Đường Ngọc Phỉ đành phải đi cùng Hách Liên Ngọc Thư đến phòng tiệc, địa vị của Hách Liên Ngọc Thư ở trong tộc rõ ràng rất cao, còn sắp xếp cho hắn cả một chỗ ngồi riêng bên cạnh các trưởng lão, những hồ yêu có chút thân phận ở trong hồ tộc đều đến đây, Đường Ngọc Phỉ còn đặc biệt chú ý thấy ngồi bên cạnh họ đều là mấy cô nương xinh đẹp trẻ tuổi.
Hách Liên Ngọc Thư vừa bước vào, ánh mắt của họ liền đặt ở trên người hắn không hề chớp mắt.
Đừng nói đây là một buổi xem mắt quy mô lớn nha? Đường Ngọc Phỉ nhìn qua một vòng sau đó cúi đầu, cảm thấy mình đã nhìn thấu mục đích của buổi tiệc này rồi.
Hách Liên Ngọc Thư nhẹ nhàng ngồi xuống, Đường Ngọc Phỉ cũng ngồi quỳ phía sau hắn, còn cố ý nép vào bóng lưng của hắn để tránh tầm mắt của mọi người, đây là tiệc xem mắt của Hách Liên Ngọc Thư, cô chỉ cần im lặng làm một người tàn hình là được rồi.
Nhưng người nào đó lại cố tình không muốn cô được như ý, kéo cô lên phía trước ngồi vào chỗ trống bên cạnh hắn, giọng nói lại vô cùng dịu dàng: “Ngồi phía sau làm gì, lại đây ngồi bên cạnh bổn đại nhân.” Chỉ với một hành động như vậy, Đường Ngọc Phỉ đã cảm giác được có vô số ánh mắt sắc bén gióng như đao kiếm phóng về phía mình, đâm cô thương tích đầy mình.
Cô cảm thấy thằng nhóc Hách Liên Ngọc Thư này đang mượn cơ hội để trả thù.

Vì vậy cô liền giả vờ sợ hãi, đem đầu cúi thấp: “Sao tiêu nhân có thể ngồi cùng đại nhân dùng bữa, tiểu nhân sợ hãi vô cùng.”
“Có cái gì đáng phải sợ chứ, không phải đã nói là thích bổn đại nhân sao, quanh đây đều là tình địch của ngươi, suy nghĩ cách để đối phó bọn họ đi.” Hách Liên Ngọc Thư cười ha ha, nâng cái đầu của Đường Ngọc Phỉ đang dính chặt vào ngực mình lên, vừa nói vừa chỉ vào những người đang ngồi bên dưới một vòng , âm lượng vừa đủ để truyền vào tai mỗi người một cách rõ ràng.
Ta…… Ta khinh! Đường Ngọc Phỉ chỉ thiếu chút nữa là ói máu tại chỗ, cảm thấy kiếp này của mình sống đến bây giờ cũng nên đến lúc gặp gỡ tổ tiên rồi.
Không ngoài dự đoán, sau khi Hách Liên Ngọc Thư vừa dứt lời, không khí trong phòng tiệc đột nhiên ngưng động lại trở nên kỳ dị hơn, ánh mắt của mấy cô nương đó tựa như chỉ hận không thể lập tức xông lên xé nát Đường Ngọc Phỉ.
Đường Ngọc Phỉ coi như đã hiểu rõ tiệc xem mắt này rồi, sau khi bữa tiệc xem mắt này kết thúc, nếu như cô rời khỏi Hách Liên Ngọc Thư nửa bước thì có lẽ thứ được đưa trở về chính là một cái xác thỏ lạnh băng cứng ngắt.
Đang tuyệt vọng, một con ngân hồ từ ngoài cửa nghênh ngang chạy vào, lướt qua các vị trưởng lão rồi dừng ở trước mặt Hách Liên Ngọc Thư.
Con ngân hồ này cực kỳ xinh đẹp, bộ lông mịn màng và sạch sẽ, không lẽ chính là con ngân hồ cô đã cứu ở trong núi sao?
Nhưng mà ngay sau đó, cô trơ mắt nhìn toàn thân con ngân hồ này lóe sáng, rồi dùng hình người để đứng lên, biến thành dánh vẻ thiếu niên xấp xỉ tuổi với mình, gương mặt xinh đẹp chẳng thể phân biệt nổi là nam hay nữ kia đúng là cực phẩm mà.
Đường Ngọc Phỉ trợn mắt há mồm, mẹ nó đây là con hồ yêu có thể hóa thành hình người rồi?
Ngân hồ đột nhiên ngửi được một mùi hương quen thuộc, lập tức quay đầu tìm kiếm khắp nơi, khi nhìn thấy cô thì ánh mắt sáng lên, bước nhanh đi lên trước hỏi: “Sao ngươi lại ở đây? Ngươi tên là gì, là người nhà của ai?”
“Ngươi biết hóa thành hình người?” Sắc mặt Đường Ngọc Phỉ sắc mặt kỳ quái.
Thiếu niên có chút sửng sốt, ngay sau đó gương mặt đỏ hồng, lắp ba lắp bắp nói: “Ta…… Ta vẫn chưa thể biến hình một cách suôn sẻ.” Đôi mắt xinh đẹp to tròn ướt át kia tựa như sương mù mờ mịt, lúc nhìn Đường Ngọc Phỉ còn có mấy phần ngại ngùng, vô cùng ngây thơ.
Đường Ngọc Phỉ bị hắn nhìn đến tâm tình nhộn nhạo, nhịn không được nở một nụ cười thân thiện với cậu ta, trong lòng thầm nghĩ, đúng là chỉ có Hách Liên Ngọc Thư mới thích hợp làm một con hồ ly lăng nhăn.
Đang muốn trả lời hắn, Hách Liên Ngọc Thư lại mở miệng trước một bước, giọng điệu có chút lãnh đạm: “Đây là người hầu của bổn đại nhân, còn chưa kịp đặt tên.”
“Ai cần ngươi đặt tên, ta tự có tên.” Đường Ngọc Phỉ trừng hắn một cái, đang muốn trả lời, lại phát hiện lúc mình mở miệng không hề phát ra một âm thanh nào.
Không cần nói cũng biết, chắc chắn là do Hách Liên Ngọc Thư giở trò quỷ!
Cô quay đầu lại trừng hắn, chỉ thấy Hách Liên Ngọc Thư lại đang đánh giá thiếu niên kia, đôi con ngươi xanh thẳm ẩn hiện vài phần lạnh lùng xem xét người trước mắt.
Thiếu niên kia dường như có chút sợ hắn, cùng lúc đó đại trưởng lão lại mở miệng: “Tiểu Bạch, nhìn thấy trưởng bối phải cung kính hành lễ.”
Vì thế cậu ta mấp máy môi do dự một lúc lâu, sau đó mới không tình nguyện nhìn về phía Hách Liên Ngọc Thư kêu lên: “Cữu cữu.”
Cữu cữu?! Đường Ngọc Phỉ thấy hơi hoa mắt chóng mặt.
Hách Liên Ngọc Thư chỉ phất phất tay, thể hiện bản thân không thèm so đo với trẻ nhỏ.
Nhưng chỉ có một bàn tay vẫn vô cùng bá đạo đặt trên eo của Đường Ngọc Phỉ, làm cô không thể nói chuyện cũng không thể rời đi.
Nếu không phải đã quá rõ thằng nhóc này tính tình phong lưu thì cô thật sự sẽ nghĩ là hắn đang ghen.
Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy hắn đang rót rượu, trong lòng lập tức nguyền rủa hắn sẽ bị sặc chết.
Quả nhiên Đường Ngọc Phỉ đoán không sai, đây đúng là tiệc xem mắt, sau khi đại trưởng lão nói ngắn gọn mấy câu thì những người phía dưới, từng người một đứng lên từ xa kính rượu với Hách Liên Ngọc Thư, sau lại bắt đầu giới thiệu các cô nương bên cạnh một cách cặn kẽ và lưu loát.
Mấy cô nương đưng lên, dáng người cao thấp mập ốm loại nào cũng có, tính cách cũng vô cùng khác nhau, có ngại ngùng e thẹn mà cúi đầu, cũng có dạng lớn mật dứt khoát liếc mắt đưa tình với Hách Liên Ngọc Thư, làm con kỳ đà như Đường Ngọc Phỉ cũng được trải nghiệm niềm vui của đế vương trước một màn tuyển tú vô cùng sống động.
Cô nhịn không được nghĩ, thật ra cũng không thể trách Hách Liên Ngọc Thư lăng nhăng, nếu là đổi lại là cô thì nữ yêu bên người cũng sẽ nhiều hơn chứ không hề ít hơn……
Nghi thức tự giới thiệu cũng đã tiến hành cả nữa ngày, toàn bộ quá trình này Hách Liên Ngọc Thư chỉ ngồi đó mỉm cười xem hết, sau đó còn thuận tay gắp một miếng bánh đào hoa tô đưa lên miệng Đường Ngọc Phỉ, tự như lơ đãng hỏi: “Thấy sao? Có cần đích thân bổn đại thay ngươi giải quyết đám tình địch này không?”
Ta cầu xin ngươi hãy im miệng đi! Đường Ngọc Phỉ hít sâu một hơi, rồi nhắm mắt ngồi thiền nhập định, mình không nhìn thấy, không nghe thấy, không biết gì cả!
Cũng may Hách Liên Ngọc Thư cũng không có làm khó cô thêm, dường như hắn cũng không còn hứng thú với buổi xem mắt này rồi, miễn cưỡng ứng phó một lúc, sau đó lại chỉ vào cô cháu gái của một tộc trưởng nào đó rồi phất tay áo nhanh chóng rời khỏi.
Vị trưởng lão kia vui mừng rạng rỡ, vội vàng đẩy cháu gái mình bảo cô nhanh chóng đuổi theo.
Ngay lúc hắn đứng dậy rời đi thì Đường Ngọc Phỉ cũng biến trở về hình dáng con thỏ rồi nhanh chân chạy mất, cô sợ chỉ cần chậm một bước thôi là mình sẽ không còn thấy được mặt trời của ngày mai.

Đến cả việc Hách Liên Ngọc Thư muốn làm gì, cô cũng lười để ý, tóm lại bây giờ nữ chính vẫn chưa xuất hiện cho nên hắn tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Đường Ngọc Phỉ chạy như bay trong màn đêm, chạy rồi chạy lại phát hiện hình như phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng đang chạy theo cô.
Cô chỉ sợ đó là mấy đối tượng xem mắt của Hách Liên Ngọc Thư đuổi đến, vì vậy càng chạy càng nhanh.
Chân thỏ vốn ngắn, cuối cùng cô vẫn bị người phía sau chặn lại, chính là con nhân hồ kia.
“Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì, chút nữa là đuổi theo không kịp ngươi.” Ngân hồ lại biến thành dáng vẻ thiếu niên, đỏ mặt thở dốc, đương nhiên là đuổi theo đến mệt muốn chết.
Lúc này Đường Ngọc Phỉ cũng không hề giữ hình tượng phịch một tiếng ngồi bệt trên đất, vừa rồi cô mới trải qua khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, bây giờ trái tim yếu đuối vẫn còn đang run lẩy bẩy đây.
“Ngươi có chuyện gì sao?” Đường Ngọc Phỉ yếu ớt hỏi.
Ngân hồ ậm ừ một lúc lâu rồi bướng bỉnh hỏi: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi tên gì.”
Chỉ vì chuyện này? Đường Ngọc Phỉ thật sự cạn lời, đứng dậy phủi hết bùn đất dính trên mông rồi nói: “Đường Ngọc Phỉ.”
“Ta tên Tiểu Bạch, cảm ơn ngươi hôm nay đã cứu ta.” Tiểu Bạch lấy miếng ngọc bội màu trắng như tuyết ở trong lòng ra, mặt đỏ như đít khỉ nói: “Cái này…… Tặng cho ngươi.”
Cậu ta cũng không đợi Đường Ngọc Phỉ trả lời, trực tiếp nhét miếng ngọc bội vào trong tay cô, sau đó lại biến trở về hình dáng con hồ ly chạy như bay trốn đi.
Đường Ngọc Phỉ cũng không biết lý do là gì, miếng ngọc bội này là noãn* ngọc, được khắc thành hình một con hồ ly, bên trong còn có một luồng linh lực nhè nhẹ chạy quanh, đây chắc chắn không phải là vật tầm thường.
(*Noãn ngọc hay Ôn ngọc chính là ngọc bích/ ngọc cẩm thạch nephrite.
Vì chất ngọc bóng loáng, trong suốt lại mờ đục nên tạo cảm giác ấm ám cho người nhìn, nên gọi là Ôn ngọc ,Noãn ngọc, nghĩa là ấm áp.)
Tốt hơn là nên tìm cơ hội trả lại cho hắn thôi, Đường Ngọc Phỉ vừa xoay người đi về vừa nghĩ.
.

Chương 80:


Vừa đi đến cửa phòng đã thấy một người loạng choạng từ bên trong chạy ra, cả người trực tiếp đụng vào Đường Ngọc Phỉ, đụng một cái làm cô lảo đảo. Đường Ngọc Phỉ ngước mắt nhìn lại, phát hiện là một cô gái xinh đẹp, mái tóc dài được vấn thành hai búi tóc, chỉ có điều là khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ, gương mặt trái xoan xinh đẹp chỉ toàn là nước mắt.


Đây không phải là cô cháu gái của trưởng lão nào đó được Hách Liên Ngọc Thư nhìn trúng sao? Đường Ngọc Phỉ hơi kinh ngạc, đang định mở miệng hỏi thử, cô gái kia lại trực tiếp đẩy cô ra rồi chạy mất. Vì vậy, Đường Ngọc Phỉ đành phải nuốt những lời định hỏi vào bụng, không cần nói cũng biết, nhất định là do con hồ ly trứng thối Hách Liên Ngọc Thư làm con gái người ta đau lòng rồi.


Đẩy cửa phòng ra nhìn xung quanh một vòng, trà ở trong phòng vẫn đang bốc khói, lại không thấy Hách Liên Ngọc Thư đâu, trên bàn lại đặt một chiếc hộp nhỏ nhắn tinh tế vô cùng bắt mắt.




Chắc là do cô gái vừa rồi để lại, Đường Ngọc Phỉ trầm ngâm suy nghĩ, vô cùng tò mò muốn nhìn xem bên trong là cái gì. Vì vậy, hé mở cái hộp ra một đường nhỏ, nào ngờ xông thẳng vào mũi cô là một luồng hương thơm, xông đến nổi đầu óc cô choáng váng, ngoài ra bên trong lại chẳng có thứ gì cả.


Gặp quỷ à, sao lại tặng cái hộp không chứ? Trong lòng Đường Ngọc Phỉ buồn bực, sau đó đậy cái hộp lại, định bụng một lát Hách Liên Ngọc Thư trở về thì để hắn tự xử lý.


Đường Ngọc Phỉ kéo cái ghế ra, rót cho mình một ly trà thong thả ngồi đó uống trà đợi hắn về, ngồi đợi một lát lại cảm thấy cả căn phòng đều tràn ngập hương thơm, chính là mùi hương bên trong cái hộp kia, ngửi ngửi lại thấy…… Lâng lâng. Cô lắc lắc cái đầu không rõ tại sao lại đang quay cuồng của mình, cảm thấy thân thể dần dần nóng lên, vì vậy cô nới lỏng vạt áo.


Hách Liên Ngọc Thư không tìm được thỏ tinh, trong lòng bực tức, sau đó suy nghĩ lại mình mới là chủ nhân, kiểu gì cũng nên để con thỏ tinh kia đi tìm mình mới phải, nghĩ vậy liền hờn dỗi trở về phòng.


Vừa mới bước vào cửa, một bóng dáng màu trắng xoẹt qua ập tới, có thứ gì đó trực tiếp nhào vào lòng hắn.


“Đại nhân, sao tới bây giờ ngài mới về, tiểu nhân chờ người đã nửa ngày rồi.” Thỏ tinh nằm trong lòng mặc một chiếc áo lông vũ trắng như tuyết, hai tay còn ôm chặt eo của hắn, vùi đầu cọ tới cọ lui lên ngực hắn, giọng nói mềm mại quyến rũ còn mang theo một chút oán trách, cả nửa ngày Hách Liên Ngọc Thư cũng không có phản ứng gì.


Cuối cùng con thỏ tinh này cũng biết sợ, còn biết học cách lấy lòng rồi?


Vì vậy, Hách Liên Ngọc Thư mặt không đổi sắc đi đóng cửa lại, sau đó mới dùng uy nghiêm của đại nhân ra lệnh: “Ai cho phép ngươi ôm bổn đại nhân như vậy, mau buông ra.”


Hai cái tai thỏ trong lòng rung rung, Đường Ngọc Phỉ cũng không có buông tay, chỉ nói: “Đại nhân, ngài quên trước đó đã nói muốn tiểu nhân thể hiện cho tốt vào sao, bây giờ chỉ có hai người chúng ta……”


Nửa câu sau còn chưa kịp nói ra hết, lời nói ám chỉ quá mức trực tiếp làm cho Hách Liên Ngọc Thư bị sặc một tiếng, nhéo lấy cái tai thỏ của cô để giấu đi sự thất thố của mình, lên giọng uy hiếp nói: “Đồ thỏ tinh nhà ngươi, có phải đã không cần chân thỏ nữa rồi hay không, còn dám dĩ hạ phạm thượng*, có lẽ gần đây bổn đại nhân đã quá dung túng ngươi rồi.”


(*Nhỏ mà dám xúc phạm đến bề trên, tui để luôn Hán Việt cho nó vần.)


“Bên cạnh đại nhân có biết bao nhiêu nữ yêu chứ, thêm một người như tiểu nhân cũng không tính là nhiều đâu, hôn một cái là được rồi.”


Vừa nói xong Đường Ngọc Phỉ đã nhanh như chớp nhón chân lên rồi ngẩng đầu, nào ngờ lại hôn trật, chỉ chạm vào khóe môi của Hách Liên Ngọc Thư.


Đồ thỏ tinh dám làm càng! Đầu óc của Hách Liên Ngọc Thư lúc này đang trống rỗng, đến cả cánh tay của mình hắn cũng không biết phải để ở chỗ nào.


“Ngươi……” Hách Liên Ngọc Thư đang muốn nói gì đó, lại phát hiện hai gò má của con thỏ tinh kia đỏ hồng, đôi mắt vốn trong trẻo to tròn lại đang kép hờ, như đã hiểu rõ, Hách Liên Ngọc Thư theo bản năng nhìn đến trên bành, cái hộp kia đúng là đã từng mở ra.


“Nàyp thỏ tinh, ngươi đã mở cái hộp kia?” Hách Liên Ngọc Thư im lặng một lát, sau đó nắm chặt cằm cô chỏi.


“Mở rồi, là tiểu tình nhân của ngài đem tới đó, giận rồi sao?”





Đường Ngọc Phỉ bĩu môi, tránh khỏi bàn tay của hắn, sau đó đẩy hắn ra quay đầu loạng choạng bước đi, kết quả lại vướng phải chân bàn, cả người trực tiếp ngã về phía trước.


Hách Liên Ngọc Thư vội vàng bước tới đỡ cô, gân xanh trên trán đều nổi lê.: “Tiểu tình nhân gì chứ?”


“Chính là cô cháu gái của trưởng lão nào đó mà ngươi nhìn trúng ở buổi tiệc xem mắt hôm nay đó.” Có lẽ Đường Ngọc Phỉ cảm thấy dựa vào người hắn rất thoải mái, nên rất ngoan ngoãn nằm yên ở trong lòng hắn không động đậy, rồi nhìn hắn chằm chằm nghiêm túc nói: “Trước khi ta bước vào còn nhìn thấy người ta bị ngài chọc khóc nữa kìa, Hách Liên Ngọc Thư ngài đúng là một con hồ ly cực kỳ cực kỳ xấu xa, trêu hoa ghẹo nguyệt, lòng lang dạ sói.”


“……” Hay là bây giờ hắn buông tay để con thỏ tinh này té chết luôn.


Nhưng hắn lại trầm tư, sau đó khóe môi cong lên tươi cười nói: “Ngươi ghen sao?”


Bang một tiếng vang lên, tay của con thỏ tinh này tay không hề thương tiếc đánh thẳng lên mặt hắn, theo sau là cảm giác ê ẩm nóng rát, hắn lại nghe thấy giọng nói của con thỏ tinh này vang lên: “Đừng như có nhìn ta rồi cười xấu xa như vậy, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi.”


Mặt của Hách Liên Ngọc Thư đen như đít nồi, chỉ hận không thể trực tiếp bóp chết cô, con thỏ này dám nói với mình như vậy?!


“Ta ghen gì chứ, dù ngài có đi tìm thêm mấy chục tiểu tình nhân đi nữa, cũng không liên quan gì đến ta, chỉ cần ngài đừng đi tìm cô con gái bé bỏng của Đông Hải Long Vương kia là được” Đường Ngọc Phỉ lấy tay về, buồn ngủ ngáp một cái nói: “Bà đây sẽ không yêu người cả thể xác lẫn tâm hồn đều không sạch sẽ như ngươi, chờ đến lúc ta xử lý xong đóa hắc tâm liên Tiểu Long Nữ kia sẽ đi khỏi đây……”


Càng nói âm thanh càng nhỏ, cuối cùng cái đầu của Đường Ngọc Phỉ nghiêng qua một bên, đã ngủ rất say rồi.


“Đồ thỏ tinh nhà ngươi, ngươi nói ai cả thể xác lẫn tâm hồn không sạch sẽ?” Hách Liên Ngọc Thư cực kỳ chính xác nắm lấy trọng tâm của câu chửi mắng, nghiến răng nghiến lợi lắc Đường Ngọc Phỉ hỏi, nhưng Đường Ngọc Phỉ hật sự đã ngủ rồi, dựa vào trong lòng hắn không có đáp lại, có lắc thế nào thì cô cũng chỉ nhíu mày rồi lại cọ lung tung trong lòng hắn.


Tức giận với người đang ngủ như chết thì chỉ có nước ôm một bụng tức không thể phát ra được, Hách Liên Ngọc Thư nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ say trong lòng một lúc lâu, đột nhiên nhớ tới vừa rồi cô nói sẽ rời khỏi đây.


Thì ra cô luôn muốn rời khỏi hắn? Đôi lông mày của Hách Liên Ngọc nhíu lại, những lời này làm hắn không thoải mái chút nào.


Rõ ràng là chỉ là một con thỏ tinh mới biết biến hình, cũng chưa bao giờ đi khỏi Vạn Loan sơn, sao cô lại biết con gái của Đông Hải Long Vương? “Tự tay xử lý đóa hắc tâm liên kia” lại có ý gì? Đôi mắt Hách Liên Ngọc hạ xuống tự hỏi, ôm con thỏ ngủ như chết này lên.


Lại có vật gì đó từ trong lòng cô rơi ra, đinh một tiếng rơi trên mặt đất, Hách Liên Ngọc Thư lần theo âm thanh nhìn qua, là một miếng ngọc bộ sáng óng ánh, có hình dạng một con hồ ly sinh động như thật.


Khóe mắt hắn híp lại, đôi môi mỏng mím chắt, buồn bực ở trong lòng lại nhiều thêm. Nhìn chằm chằm cả nửa ngày mới ôm thỏ tinh vào trong phòng, sắc mặt nặng nề.


Sắc trời dần dần sáng, mặt trời cũng đã lên cao, cái bóng cũng càng lúc càng nhỏ.


“Ưm——” Đường Ngọc Phỉ xoa đầu, cảm thấy đầu óc choáng váng, nặng nề lại vô cùng nhứt.


Ngồi dậy lại phát hiện nơi này không phải là phòng ngủ của mình, dưới thân là một chiếc giường ngọc bích rộng rãi, được lót cả mấy lớp đệm giường êm ái, thoải mái vô cùng, những hoa văn phức tạp trên chăn được dùng chỉ vàng để thêu, xung quanh là mành lụa trong suốt nhẹ nhàng rũ xuống, hương thơm nhẹ nhàng lượn lờ dư chui vào khoan mũi, lại có chút giống với mùi hương trên người của Hách Liên Ngọc Thư.


Đường Ngọc Phỉ gõ đầu mình, nhưng một chút ký ức của tối hôm qua đều không có.


Mang theo một bụng nghi hoặc xuống giường đi ra ngoài, lại bất ngờ phát hiện Hách Liên Ngọc Thư đang ngồi ở cái bàn phía trước, tà áo màu tím dài buông xuống chạm đến mặt đất, hai ngón tay hắn cầm lấy ly trà nhỏ, sau khi nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười không rõ: “Tỉnh rồi?”





Đột nhiên Đường Ngọc Phỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh lẽo, hình như có một dự cảm không lành.




Chuông cảnh báo nguy hiểm trong đầu vang lên khiến Đường Ngọc Phỉ lặp tức nịnh nọt cười hỏi: “Đại nhân, chuyện gì đã xảy ra vậy, tiểu nhân sao lại ngủ ở đây?”




Hách Liên Ngọc Thư đặt ly trà xuống, chỉ vào cái hộp vẫn đang đặt ở trên bàn, cười càng tươi: “Còn nhớ cái hộp này không?”


Đường Ngọc Phỉ mở to mắt gật đầu.


“Đây là mê dược đặc biệt của hồ tộc Hách Liên, nếu là phàm nhân hoặc tiểu yêu có tu vi thấp ngửi phải một lượng nhỏ sẽ làm cho họ thần trí mê mang.” Hách Liên Ngọc Thư chậm rãi nói: “Xem số lượng mà ngươi đã ngửi phải, không biến thành kẻ ngốc đã là may mắn rồi.”


Mê dược?! Đường Ngọc Phỉ ngẩn ngơ, ai mà ngời tiểu tình nhân của Hách Liên Ngọc Thư sẽ tặng loại đồ này chứ, còn đựng trong cái hộp đẹp như vậy, người xưa nói không sai, tuyệt đối không được đụng vào đồ của người lạ. Cô ủ rũ liếc nhìn sắc mặt của Hách Liên Ngọc Thư, cẩn thận hỏi: “Đại nhân, vậy chắc tối qua tiểu nhân không có làm gì sai phải không?”


Trả lời cô chỉ có tiếng cười lạnh của Hách Liên Ngọc Thư, trong lòng Đường Ngọc Phỉ bất an, nhưng thật sự là nhớ không ra.


Sau một lúc lâu, cô mới khô khan phun ra một câu: “May mắn không phải là xuân dược.”


Biểu cảm trên mặt Hách Liên Ngọc Thư rạn nứt, đè nén lại giọng điệu nhìn cô, lại thấy con thỏ tinh này đang thở phào nhẹ nhõm.


Bỏ đi…… Da mặt con thỏ này dày lắm, cuối cũng vẫn ôm một bụng tức, Hách Liên Ngọc Thư nhịn không được bắt đầu tính sổ, không biết từ đâu lấy ra một miếng ngọc bội hỏi cô: “Cái này từ đâu mà có?”


Đường Ngọc Phỉ hơi kinh ngạc, theo bản năng sờ vào trước ngực mình, miếng ngọc bội cất ở trong ngực đúng là không thấy đâu nữa, vì vậy thành thật trả lời: “Là Tiểu Bạch tặng, tiểu nhân đang định tìm cơ hội trả lại, ngọc bội này nhìn qua không phải là vật tầm thường, tiểu nhân không nhận nổi.”


“Tiểu Bạch?” Mặt của Hách Liên Ngọc Thư đen thui, nụ cười cũng tắt luôn: “Ngươi quen hắn?”


“Hôm qua lúc ra ngoài đi dạo, vừa đúng thấy hắn bị mấy con hồ ly khác ức hiếp, tiểu nhân nhớ đến câu nói thấy chuyện bất bình phải ra tay tương trợ nên đã giúp hắn giải vây, đây là quà tạ ơn của hắn.”


Hách Liên Ngọc Thư yên lặng nghe xong đầu đuôi câu chuyện, xoay xoay miếng ngọc bội tinh xảo trong tay, lòng bàn tay của hắn trơn bóng, làn da trắng nõn tinh tế, còn đẹp hơn cả miếng ngọc bội này, Đường Ngọc Phỉ nói xong nhịn không được nhìn thêm mấy lần, lại nghe thấy hắn cười nhạo: “Ngươi cũng thật thông minh, tự biết nhận không nổi. Ngọc bội này ở hồ tộc Hách Liên được xem như tín vật định tình, nếu như tặng cho người khác thì xem như đã đưa sính lễ.”


Nói xong Hách Liên Ngọc Thư ngước mắt nhìn cô, không ra cảm xúc trên mặt, đôi mắt xanh thẫm như phỷ thúy kia lại vô cùng bình bình: “Tiểu Bạch trong miệng ngươi tên thật là Hách Liên Bạch, là cháu trai của đại trưởng lão, cũng là người có nhiều khả năng được chọn trở thành tộc trưởng đời tiếp theo của hồ tộc Hách Liên nhất.”


Đường Ngọc Phỉ nghe xong, miệng đã há to đến mức đủ để nhét một quả trứng gà rồi, cũng không biết sao lại bất ngờ như vậy.


Con ngân hồ do mình tiện tay cứu được lại có lai lịch lớn đến vậy! Hắn còn muốn đính ước với mình! Hắn còn có khả năng sẽ trở thành tọc trưởng của hồ tộc Hách Liên! Cô thật sự muốn đồng ý rồi, chẳng phải sau này cả Hách Liên Ngọc Thư cũng phải cung cung kính gọi cô một tiếng Tộc trưởng phu nhân hay sao?!


Miếng nhọc bội này đúng là đồ tốt, cô cầu còn không được…… Đường Ngọc Phỉ cảm thấy ánh mắt của Hách Liên Ngọc Thư đặt biệt lạnh lẽo, có cảm giác tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết cô.


Vì vậy cô bụp một tiếng quỳ xuống: “Trong lòng tiểu nhân chỉ có đại nhân ngài, ngoài ra đều không thể tự dối lòng được!”


“Ừm.” Hách Liên Ngọc Thư chậm rãi nhẹ nhàng ừm một tiếng, âm cuối còn quyến rũ kéo dài: “Xem như ngươi thức thời, sáng nay bổn đại nhân đã từ chối giúp ngươi rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.