[Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ

Chương 62: Chương 62





Nếu muốn nói về chuyện những ngày trước hôn nhân và sau hôn nhân có gì khác nhau, đại khái là đổi một cái giường ngủ lớn hơn …
Không biết sao, gần đây Đường Ngọc Phỉ ngày càng thích ngủ, cũng ngày càng sợ lạnh, mỗi đêm đều ăn vạ trong ngực Thiên Lý Thanh.
Ban ngày thì không chịu ra khỏi ổ chăn, hận không thể một ngày ba cơm đều giải quyết trên giường.
Đương nhiên, lấy trình độ dung túng của Thiên Lý Thanh với nàng hiện nay, nếu nàng muốn thật thì cũng không phải không được.
Sáng nay trong lúc ngủ mơ, nàng mơ màng nhận thấy Thiên Lý Thanh đứng dậy, xoa tóc nàng dặn dò.
Hắn phải vào cung, nàng nhắm mắt lại ừ lung tung vài tiếng mới lưu luyến không rời buông eo hắn ra.
Không biết lại ngủ trong bao lâu, bụng thật sự đói không chịu được, Đường Ngọc Phỉ mới bò dậy từ trên giường.
Đẩy ra cửa phòng tính gọi Tuệ Nguyệt, một thế giới mới mở ra trước mắt, trắng xoá, bông tuyết dày nặng vẫn còn rơi, phát ra âm thanh rào rạt.
Thì ra đêm qua có tuyết rơi sao? Tích một tầng thật dày!
Đoán được Đường Ngọc Phỉ sẽ rời giường Tuệ Nguyệt bưng chậu nước ấm lại, thấy quần áo nàng xốc xếch còn đi chân trần, lập tức đen mặt kéo nàng rửa mặt chải đầu thay quần áo.
Đã rất lâu rồi Đường Ngọc Phỉ chưa thấy tuyết rơi, rất thích thú, vì thế bọc mình thành một cục bông, sai Tuệ Nguyệt lấy nồi uyên ương ra, nấu ùng ục trước cửa phòng, hai người luống cuống tay chân ném nguyên liệu nấu ăn vào nồi.
Đường Ngọc Phỉ còn đặc biệt lấy ra quế hoa nhưỡng mình đã làm, tâm tình rất tốt.
Mùi hương bay ra, Dạ Kiêu từ nóc nhà nhảy xuống nuốt nước miếng hỏi: “Đây là cái gì? Sao lại thơm như vậy?” Hắn đã sớm nhận lệnh bảo vệ Đường Ngọc Phỉ từ Thiên Lý Thanh, nhưng giờ Đường Ngọc Phỉ ở trong phủ Thái Tử, hắn cũng ở đây thôi.
Đường Ngọc Phỉ uống một ly quế hoa nhưỡng, thoải mái nheo mắt, sai Tuệ Nguyệt lấy thêm đôi đũa, giải thích nói: “Cái này là lẩu, nếm thử xem.”
Dạ Kiêu vốn có chút do dự, nhưng thật sự không chống đỡ được dụ hoặc, nửa tin nửa ngờ nếm một ngụm, bị vị cay làm đỏ bừng cả mặt, nhưng lại cảm thấy “Lẩu” này lưu vị lâu, rất ngon.
“Ha ha ha, Dạ Kiêu, ngươi không ăn cay được thì ngồi húp canh đi.” Đường Ngọc Phỉ không hề che giấu khinh thường, nhưng vẫn cho hắn một ly quế hoa nhưỡng giải cay.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Nghe vậy, Dạ Kiêu trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, không phục nói: “Một đại nam nhân như ta sao lại sợ cay được? Nữ nhân mới uống loại rượu này, đợi ta đi lấy cái lợi hại hơn.” Nói xong tức giận bay đi, chỉ chốc lát sau cầm theo một cái bình nhỏ, dào dạt đắc ý nói: “Đây chính là tiêu hồn nhưỡng khó có được, một ly mất hồn, không thể không say.”
“Thật sự?” Đường Ngọc Phỉ hứng thú bừng bừng, nàng thích rượu, cũng nổi lên hứng thú với tiêu hồn nhưỡng này.

Dạ Kiêu thấy nàng không tin, hừ lạnh một tiếng mở nắp ra, mùi rượu thuần hậu liền truyền tới.
Đường Ngọc Phỉ giật giật chóp mũi, nuốt nước miếng.
Chờ Dạ Kiêu keo kiệt đổ một ly cho nàng, nàng uống một ngụm ngập miệng, một hơi nuốt sạch.
“Rượu ngon! Thêm một ly nữa!” Đường Ngọc Phỉ đẩy cái ly.
Nhưng Dạ Kiêu đã giấu bình rượu ra sau lưng, nói gì cũng không chịu lấy ra nữa, Đường Ngọc Phỉ đành phải không cam lòng từ bỏ.
Thấy hắn bị cay nhe răng trợn mắt còn khăng khăng muốn ăn ngăn cay, nàng lại cười ha ha với Tuệ Nguyệt.
“Điện hạ đã tiến cung bao lâu rồi?” Đường Ngọc Phỉ cắn một viên bò viên, phồng quai hàm hỏi.
“Đã hai cái canh giờ, chắc cũng sắp trở lại rồi.”
Đường Ngọc Phỉ gật đầu, nhìn tuyết đọng trên mặt đất đột nhiên hứng thú, ném xiên tre xuống tuyết đi ra ngoài, kéo theo Tuệ Nguyệt: “Mau tới đây, chúng ta làm hai người tuyết.” Nói xong nàng đã dẫm lên nền tuyết, kích động bắt đầu nắn tuyết.
Vốn Tuệ Nguyệt muốn ngăn lại, nhưng thấy nàng vui vẻ liền ngậm miệng, cùng nàng làm quả cầu tuyết.
Đường Ngọc Phỉ ngại sức nàng quá yếu, kéo Dạ Kiêu đang trầm mê ăn lẩu tới cùng nhau đẩy.
Bởi vì trong thế giới hiện thực nàng là người phương nam, lần đầu Đường Ngọc Phỉ thấy tuyết dày như vậy, còn càng rơi càng lớn.
Hưng phấn vượt qua giá lạnh, nàng xoa tay lạnh đến đỏ bừng, chỉ huy hai người đem quả cầu tuyết đè lên quả cầu lớn hơn, tiếp theo dùng bò viên làm mắt, đào một cái rãnh làm miệng cười.
Dạ Kiêu hít hà một hơi, nồng đậm nghi ngờ thẩm mỹ của nàng.
Thiên Lý Thanh bước vào tiểu viện, nhìn thấy một khung cảnh hoà thuận vui vẻ như vậy, người tuyết cao lớn đã thành, thiếu nữ bên dưới áo khoác đã bị lạnh đến mức chóp mũi và hai má đỏ bừng, khiến làn da càng trắng nõn như ngọc, khi cười lộ ra hàm răng trắng muốt.
Nàng khoác áo lông hồ ly, đỉnh đầu còn có tuyết đọng, lại trộm ngồi xổm một góc nhét chân gà vào miệng.
Hắn lẳng lặng nhìn ba người cãi nhau ầm ĩ trong viện, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác thỏa mãn an bình khó có thể miêu tả.
Mạch Thanh Khoa phía sau nhìn mà hâm mộ, ngữ khí hơi giận dỗi nói: “Chưa thấy Điện hạ đã trở lại sao?”

Tuệ Nguyệt trừng hắn liếc mắt, không chút khách khí nắm một quả cầu tuyết ném vào giữa mặt hắn, khiến Mạch Thanh Khoa vô cùng bực bội.
Nhưng Tuệ Nguyệt cùng Dạ Kiêu đã tiến lên hành lễ, hắn chỉ có thể trừng Tuệ Nguyệt, không dám hé răng.
Đường Ngọc Phỉ chạy chậm qua, muốt thịt gà trong miệng mơ hồ nói: “Sao Điện hạ đi lâu thế?”
Thiên Lý Thanh thấy đầy miệng đầy tay nàng lóng lánh dầu mỡ, vì thế cực tự nhiên kéo tay áo nàng lên, dùng tay áo mình lau đi cho nàng, trên tay áo trắng tinh lập tức lưu lại mấy dấu dầu, hắn lại không để ý chút nào.
Đường Ngọc Phỉ ngượng ngùng, đỏ mặt nói: “Điện hạ, có thể dùng khăn.”
Thiên Lý Thanh phát hiện tay nàng lạnh băng, không khỏi nhíu mày: “Có lạnh không?”
“Không lạnh không lạnh.” Đường Ngọc Phỉ ngây ngô cười, Thiên Lý Thanh đã cởi áo choàng khoác lên người nàng, tinh tế phủi tuyết đọng trên đỉnh đầu nàng đi mới đội mũ trùm đầu lên cho nàng.
“Điện hạ sợ hàn, để thần thiếp kêu Tuệ Nguyệt lại lấy thêm một kiện là được.” Đường Ngọc Phỉ thấy bên trong hắn mặc cũng không dày, lập tức nói.
“Bổn cung không yếu ớt như nàng tưởng đâu.” Thiên Lý Thanh xoa đầu nàng thật mạnh, ngữ khí nhàn nhạt.
Đường Ngọc Phỉ cười càng ngốc.
Mạch Thanh Khoa, Dạ Kiêu: “……” Tuệ Nguyệt quay mặt đi.
“Đây là cái gì?” Thiên Lý Thanh nắm tay thê tử ngốc nhà mình về dưới hiên, thấy nồi lẩu sôi ùng ục hỏi, đồ tham ăn Mạch Thanh Khoa đã sớm bị mùi hương xông thèm chết, nước miếng chảy ròng.
“Đây là lẩu, điện hạ đã dùng cơm trưa chưa? Vừa lúc lẩu phải nhiều người ăn mới vui, chỉ nhiều thêm hai đôi đũa thôi.” Đường Ngọc Phỉ rúc trong áo choàng to rộng của Thiên Lý Thanh, hưng phấn nói, bình thường chỉ có một mình Tuệ Nguyệt, không vui!
Mạch Thanh Khoa cùng Dạ Kiêu nghe vậy đều thay đổi sắc mặt, Mạch Thanh Khoa lập tức nói: “Ta là hạ nhân, sao có thể ăn cơm cùng chủ tử?”
“Điện hạ, không được sao?” Đường Ngọc Phỉ nhìn Thiên Lý Thanh, ánh mắt đáng thương.
Thiên Lý Thanh nhìn chằm chằm nàng, nhàn nhạt nói: “Chuẩn.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Mạch Thanh Khoa lộ ra biểu tình không dám tin, Dạ Kiêu vuốt mũi cười hắc hắc, hắn sớm đã nhìn ra, mặt ngoài điện hạ nhìn vân đạm phong khinh, trên thực tế sớm đã thích Đường gia tiểu nha đầu chết đi được.
Vì thế mấy người cãi cọ ồn ào, chuyển thêm ghế, củi lửa cùng nguyên liệu nấu ăn, Mạch Thanh Khoa phụ trách thêm củi đốt, Tuệ Nguyệt cho đồ ăn vào nồi, dưới dâm uy của Đường Ngọc Phỉ, vẻ mặt Dạ Kiêu như đưa đám một lần nữa lấy ra tiêu hồn nhưỡng.
Vốn còn ngại Thiên Lý Thanh ở đây, đám người Mạch Thanh Khoa còn có chút bó tay bó chân.
Sau đó lại phát hiện điện hạ không quan tâm bọn họ nói gì lắm, liền hai mắt nhìn chằm chằm thái tử phi, cho gì ăn đó, an tâm tiếp tục cãi nhau ầm ĩ.
Trong viện tuyết còn rơi rào rạt, bên nồi lẩu lại vô cùng ấm áp.
Than lửa cháy lớn, bữa ăn này cũng phá lệ thỏa mãn cùng náo nhiệt.
Đường Ngọc Phỉ rốt cuộc có được ly tiêu hồn nhưỡng thứ hai, miệng nhỏ quý trọng từng ngụm một uống sạch sẽ.
Không nhịn được liếc Thiên Lý Thanh đang ngồi ngay ngắn bên cạnh.
Hắn mặc một bộ trường y trắng hơn tuyết, phảng phất như muốn hòa cùng trời đất.
Gương mặt vĩnh viễn không biểu cảm được than hồng chiếu vào như trích tiên rơi xuống nhân gian, thêm vài phần nhân khí động lòng.
Mấy tháng trước Đường Ngọc Phỉ đâu dám tưởng tượng người như vậy sẽ ăn lẩu cùng nàng.
Nàng nói nhỏ bên tai hắn: “Điện hạ, có phải chàng không quen không? Nếu chàng không thích, thần thiếp sẽ trở về cùng chàng.”
Một mùi hương rượu truyền đến, hơi thở nóng rực phả vào lỗ tai hắn.
Mắt phượng khẽ nhích, Thiên Lý Thanh nhìn nàng nói: “Đúng là không quen nhưng cũng rất vui.”
Đường Ngọc Phỉ cười, gắp một viên bò viên đưa tới bên môi hắn, chờ mong nói: “Nếm thử xem.”
Trong đầu Thiên Lý Thanh xẹt qua ý nghĩ, chiếc đũa này nàng đã dùng qua.
Dạ Kiêu ho nhẹ, quay đầu đi chỗ khác.
Mạch Thanh Khoa cùng Tuệ Nguyệt cắm mặt ăn, giả vờ không nhìn thấy.
Thiên Lý Thanh thấy nàng không hề nhận ra, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh phản chiếu ảnh ngược của hắn.
Trong lòng vừa động, hắn cúi đầu cắn bò viên trên tay nàng.
“Có ngon không?” Đường Ngọc Phỉ thấy hắn thong thả ung dung nhai nuốt xong, hỏi.
Bò viên mềm dẻo có gân, mang theo mùi hương thịt bò đậm đà, hương vị không tồi.
Cũng có lẽ bởi vì là nàng đút, hắn cảm thấy rất ngon.

“Ngon”
“Bánh hạt dẻ thần thiếp làm có ngon không? Lần trước điện hạ chỉ nói tạm được.” Đường Ngọc Phỉ bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói.
Thiên Lý Thanh nghẹn họng, mắt phượng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
“Điện hạ nói cho rõ đi, rốt cuộc là bánh hạt dẻ thần thiếp làm ăn ngon hơn hay là Đồng Dương quận chúa làm ăn ngon hơn?” Âm thanh Đường Ngọc Phỉ mềm mại, hơi thở toàn mùi rượu, bất mãn giơ tay nhéo gương mặt không hề gợn sóng của hắn, bắt đầu dĩ hạ phạm thượng.
Bắt lấy bàn tay không an phận của nàng, Thiên Lý Thanh mới phát hiện ra hai gò má ửng đỏ của nàng.
Nàng nheo mắt hạnh như đầm nước dưới trăng, sáng long lanh, khóe môi còn cười ngây ngô, hiển nhiên là uống say.
Thì ra là say rượu.
Thiên Lý Thanh không biết nên khóc hay cười, đứng dậy ôm nàng lên.
“Thái tử phi uống say rồi, hôm nay đến đây thôi.” Thiên Lý Thanh nhàn nhạt nói, ôm người trong ngực đi về phòng.
Đám người Mạch Thanh Khoa lập tức gật đầu, tay chân lanh lẹ dọn dẹp.
Dù sao bọn họ cũng ăn no rồi, không quấy rầy Điện hạ cùng Thái tử phi nữa.
Sau khi trao đổi ánh mắt liền đóng cửa lui ra ngoài.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Đường Ngọc Phỉ rúc vào ngực Thiên Lý Thanh, thấy hắn muốn buông mình ra, lập tức ôm cổ hắn hét lên: “Ta không say! Điện hạ còn chưa trả lời ta, có phải chàng còn thích Đồng Dương quận chúa không?” Nói xong, cảm xúc của nàng hạ xuống, lẩm bẩm nói: “Tuy rằng nàng ta là thanh mai trúc mã của điện hạ, quen biết điện hạ sớm hơn ta.
Nhưng nàng có lòng riêng, điện hạ không được thích nàng.
Đến khi nào điện hạ mới nhìn ra chỗ tốt của ta?”
“Bổn cung không thích nàng ta.” Thiên Lý Thanh thấy nàng sắp khóc dỗ dành nói.
“Vậy điện hạ thích ai?” Đôi mắt nàng lại sáng, ngẩng đầu nhìn hắn: “Là thần thiếp sao?”
“Ừ”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.