Xuyên Nhanh: Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh

Chương 109: Kết thúc




Edit: An Ju
Năm đó Hạ Tử Minh 19 tuổi hợp tác với Liêm Tuyển Đảng, vạch trần bí mất lớn nhất đằng sau Đảng Công Bình đó là mua bán nội tạng cơ thể người để trục lợi, từ đó dẫn đến sự sụp đổ hoàn toàn của Đảng Công Bình, bao gồm sự đổ sụp hoàn toàn của nhà họ Hạ cùng với mấy gia tộc đi theo Đảng Công Bình làm mọi chuyện tồi tệ.
Thủ lĩnh và mấy gia chủ cùng phu nhân Đang Công Bình tham gia mổ sống, mua bán nội tạng cơ thể người, bao gồm cả Hạ Khôn Sơn và Phương Vân toàn bộ đều bị phán xử tử hình.
“Thứ bội bạc, mày là thứ vong ân phụ nghĩa! Nếu không phải nhà họ Hạ bọn ta đón nhận mày, đưa mày từ cô nhi viện ở vùng quê đến thủ đô nuôi dưỡng, mày sao có được như ngày hôm này?” Hạ Tử Minh cuối cùng cũng thấy được vẻ mặt dữ tợn, tràn ngập thù hận của Hạ phu nhân luôn dịu dàng, nhã nhặn, vui giận không hiện lên mặt: “Nhưng mày bây giờ lại bán đứng Đảng Công Bình, bán đứng nhà họ Hạ, mày không thể chết tử tế được đâu!”
Hạ Tử Minh nhìn người phụ nữ trước mặt không còn dáng vẻ tao nhã, khóe môi lại nhếch lên nhẹ: “Tôi vong ân phụ nghĩa, không chết tử tế được, nhưng phu nhân và chồng bà có ơn gì với tôi nhỉ?”
“Nếu không phải bọn tao nhận nuôi mày, đưa mày tới thủ đô, mày sao có được ngày hôm nay? Rồi sao có thể tiếp xúc được những người ở tầng lớp này, nếu không có bọn tao… Chỉ e là hôm này, mày còn đang là thằng nhà quê làm thuê ở nông thôn đấy? Đây không tính là ân tình, còn có cái gì có thể coi là ân tình nữa đây, thằng bội bạc, mày sẽ không chết được tử tế đâu!” Phương Vân trong mắt tràn đầy oán độc.
Hạ Tử Minh khẽ cười, nói: “Tôi là thằng bội bạc sao? Nhưng lúc phu nhân và chồng bà trách móc tôi thì có vẻ giống như đã quên ba mẹ tôi, anh trai và chị dâu bà rốt cuộc là vì sao lại chết rồi thì phải? Thù giết ba mẹ, không đội trời chung, bà nói xem giữa chúng ta đến cùng là ơn nghĩa lớn hơn hay là thù hận lớn hơn đây?”
Hạ Tử Minh hôm nay tới đây, là đặc biệt đến tiễn đưa thủ phạm hại chết ba mẹ mình đoạn đường cuối cùng…
Hạ Tử Minh vừa dứt lời, Hạ Khôn Sơn vẫn luôn im lặng không nói bỗng biến sắc: “Mày —- Mày biết, mày sớm đã biết rồi, bao nhiêu năm nay mày vẫn luôn diễn? Mày tìm tới bọn tao là để báo thù sao?”
“Mày —- Mày thế mà lại biết?” Phương Vân cũng biến sắc ngay sau đó.
Vợ chồng bọn họ thế nào cũng không ngờ tới, Hạ Tử Minh vậy mà lại biết thân thế của bản thân và chuyện năm đó… Như vậy, những chuyện xưa trước đây, Hạ Tử Minh đều biết.
Mà từng ấy năm tới nay, hắn lại chưa từng biểu hiện ra trước mặt mình…
Quá đáng sợ.
Sự ngụy trang đầy tâm cơ của Hạ Tử Minh thực sự là quá đáng sợ.
“Tôi nếu không biết thì còn có ai có thể trả thù ba mẹ chết oan dưới cửu tuyền thay cho đứa con trai này đây?” Hạ Tử Minh cười nhẹ như không, đối với nghi vấn không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Lẽ trời chuyển vần, báo ứng xác đáng, làm ra nhiều chuyện ác như vậy, dẫn đến kết cục như vậy, Hạ gia chủ và Hạ phu nhân, hai người phải sớm đã có dự đoán trước rồi chứ.”
Ngẩng đầu ba thước có thần linh.
Mọi người đều nên vì những gì bản thân làm ra mà trả giá đắt.
“Lẽ trời chuyển vần, báo ứng xác đáng, ha ha ha~” Phương Vân cười lớn, dữ tợn nhìn mặt Hạ Tử Minh, giống như đến lúc này mới biết cả nhà mình thua do đâu, bà ta căm hận nhìn Hạ Tử Minh nói: “Biết thế, tao sớm nên giết chết luôn mày cùng với ba mẹ mày rồi, không nên vì một ý niệm nhân từ mà giữ lại tính mạng của mày, càng không nên vì không nhẫn tâm, thương hại cho giọt máu của nhà họ Hạ là mày, mà cùng Khôn Sơn đưa mày ra khỏi cô nhi viện, dẫn đến nhà họ Hạ!”
Ngàn vàng khó mua biết thế.
Nếu sớm biết một nhà bọn họ sẽ thua vào tay Hạ Tử Minh, bà nên nhổ cỏ tận gốc, giết Hạ Tử Minh và ba mẹ hắn cùng nhau.
“Bà vì không nhẫn tâm, thương hại ta là giọt máu của nhà họ Hạ mới đưa ta ra khỏi cô nhi viện ấy à?” Hạ Tử Minh nghe hắn nói như vậy, quả thực giống như nghe được chuyện gì hài hước lắm vậy: “Không phải vì vợ chồng hai người gặp báo ứng, khiến con trai hai người mắc bệnh về máu, cần một cái bình máu di động, vừa khéo tôi lại có máu gấu trúc vô cùng quý báu mới đưa tôi đến làm bình máu sao?”
Nói về ra vẻ đạo mạo, hắn rất phục vị Hạ phu nhân này.
Phương Vân cãi cũng không thể cãi, chỉ đành hung hăng nhìn Hạ Tử Minh chửi mắng: “Hạ Tử Minh, mày không chết được tử tế đâu!”
“Trước khi tôi chết không được tử tế, tôi đây thân là cháu có thể sẽ phải tiễn hai người một đoạn rồi, mời.” Hạ Tử Minh mỉm cười vuốt cằm.
Hắn búng tay, lập tức có cảnh sát tiến lên áp giải vợ chồng Hạ Khôn Sơn mặc áo tù, tay khóa còng đến pháp trường thực hiện tiêm chất độc…
Phương Vân trước khi đi trên miệng còn không ngừng chửi rủa và thống hận Hạ Tử Minh: “Hạ Tử Minh, dưới hoàng tuyền tao đợi mày, đến lúc đó tao chắc chắn mày không chết được tử tế.”
“Lúc sống bà còn không thể làm gì tôi cơ mà? Chết rồi thì có thể làm gì?” Hạ Tử Minh bật cười một tiếng, trước khi bà đợi được tôi, ba mẹ tôi đã sớm ở dưới đó đợi hai người hơn hai mươi năm rồi. Ông Hạ, bà Hạ.”
Hạ Tử Minh ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Khôn Sơn và Phương Vân bị áp giải đến trên pháp trường, đúng giờ đúng phút bị tiêm thuốc độc trí mạng, giãy dụa, tắt thở, trực tiếp lạnh đi hoàn toàn, biến thành hai cỗ thi thể, mới bình tĩnh, hòa nhã rời khỏi địa điểm xảy ra vụ tử hình của bọn họ…
Cùng với cái chết của đôi vợ chồng này, ân oán và thù hận giữa hắn và đôi vợ chồng này cũng đã chấm dứt.
Chuyện Hạ Tử Minh gặp tai nạn xe đã là chuyện vào năm hắn 32 tuổi, ngay cả bản thân hắn cũng không biết vụ tai nạn xe của mình rốt cuộc là chuyện ngoài ý muốn, hay là một âm mưu có người cố ý gây ra, hắn căn bản không thể đoán được nếu là có người ở đằng sau xúi giục thì rốt cuộc là ai sát hại hắn…
Hết cách, sống trong vòng xoáy chính trị chính là như vậy, chính trị là thứ cực kỳ nguy hiểm.
Người muốn lấy mạng hắn thực sự là quá nhiều, Hạ Tử Minh đếm cũng đếm không xuể.
Vội vã hồi tưởng lại cả một đời của hắn, nhìn xe ô tô mình đang ngồi tông vào một chiếc xe khác trong đêm tối.
“Thế giới cuối cùng, một đời của anh đã hồi tưởng xong,… Xin hỏi ký chủ lựa chọn quay về cơ thể của chính mình, hay là ở lại thế giới nhiệm vụ tiếp tục tiếp nhận các loại nhiệm vụ xuyên không?” Giọng nói máy móc của hệ thống lập tức vang lên trong đầu Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh nghĩ cũng không nghĩ mà mỉm cười nói ngay: “Đương nhiên là quay lại cơ thể của chính mình.”
Hắn trải qua nhiều thế giới xuyên nhanh như vậy, chỉ vì muốn quay về cơ thể của chính mình, quay về cuộc sống của mình, mà không phải là trở thành một NPC hệ thống trong thế giới xuyên nhanh.
“Tôi nghĩ tôi cần nhắc nhở anh, chúng tôi không có quyền lực quay lại thời gian trong thế giới hiện thực, vì vậy anh cho dù có quay lại cũng chỉ có thể quay lại vào thời điểm mấy năm sau khi bị tai nạn xe, không phải là thời điểm trước khi xảy ra tai nạn.” Ở bên nhau lâu như vậy, hệ thống vẫn cực kỳ không nỡ rời bỏ Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh nhướn mày:: “Ý gì?”
Theo như những gì hắn biết về hệ thống, chắc chắn hệ thống còn chưa nói hết.
“Cũng có nghĩa là, sau khi anh bị tai nạn xe và chết não, cơ thể của anh nếu được giữ gìn không bị thương tổn, vẫn còn tồn tại… Thì khi ý thức anh quay về cơ thể, anh mới có thể sống lại. Nếu cơ thể anh đã bị chôn cất rồi, hoặc hỏa táng rồi, anh quay về thì coi như là sẽ chết hoàn toàn đấy.” Hệ thống chuyên nghiệp nhắc nhở: “Mà chúng ta ở thế giới hư cấu không thể kiểm tra tình trạng cơ thể anh ở thế giới hiện thực… Xin hỏi anh vẫn kiên trì muốn quay lại sao?”
Nó cố gắng thuyết phục Hạ Tử Mình.
Hạ Tử Minh quay lại là chỉ có một nửa tỉ lệ được sống lại, nhưng ở lại, ý thức của hắn lại có thể sống mãi.
Đối diện với sự thuyết phục của nó, thái độ của Hạ Tử Minh vẫn kiên định, không hề thay đổi: “Quay lại.”
Cho dù là chết, hắn cũng muốn chết ở trong thể xác của mình, quay về thế giới của mình… Hắn không muốn dùng cách thức này sống mãi trong một vùng hư ảo.
“Được rồi.” Hệ thống thấy không thể thay đổi suy nghĩ của hắn, cũng chỉ có thể đưa hắn về.
Ý thức của Hạ Tử Minh ở trong trung tâm hệ thống dần biến trong suốt từng chút một, lúc gần biến mất, hắn lại mỉm cười nói với hệ thống: “Thống Thống, tôi sẽ nhớ cậu đấy.”
“Cút đi, cút đi.” Trong giọng nói máy móc mang chút nghẹn ngào không nhịn được.
Ý thức của Hạ Tử Minh cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất ở trung tâm hệ thống, bắt đầu quay về với cơ thể của mình.
Còn về chuyện cơ thể trong thế giới hiện thực của hắn rốt cuộc là đã bị phán định chết não và hỏa táng, chôn cất rồi, hay là bị coi là người thực vật mà được giữ lại, duy trì cuộc sống thực vật…
Thì đến bản thân Hạ Tử Minh cũng không biết rõ.
Người có thể đưa ra lựa chọn này chỉ có Giang Trạch Thịnh thân là người thân đầu tiên cũng là duy nhất về mặt pháp luật của hắn.
Những Giang Trạch Thịnh rốt cuộc sẽ lựa chọn cái gì đây?
Bản thân Hạ Tử Minh cũng không rõ lắm.
————–
Lúc Hạ Tử Minh có lại ý thức một lần nữa, cả người đều như rơi vào trong sương mù, không biết hôm nay là ngày nào. Hắn muốn mở mắt, nhìn ngắm mọi thứ, động đậy thử… Nhưng làm sao cũng không mở mắt được, động đậy được…
Hắn mỗi ngày chỉ có thể nghe thấy một giọng nói trong trẻo nhưng không hề lạnh lùng, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc cứ vang lên không ngừng ở bên tai, có lúc sẽ kể chuyện cho hắn nghe giống như đang dỗ trẻ con, có lúc lại đọc thơ, hát nhạc thiếu nhi cho hắn… Không hiểu sau, giọng nói đó khiến Hạ Tử Minh cảm thấy thật ấm áp, thật hoài niệm.
Mỗi một ngày Hạ Tử Minh không thể cử động, đều mong mỏi, chờ đời giọng nói kia đến làm bạn, mỗi khi giọng nói kia rời đi, hắn liền cảm thấy rất cô đơn, rất không vui.
Một ngày này, Hạ Tử Minh đợi chủ nhân của giọng nói rất lâu mà không thấy tới, khiến Hạ Tử Minh cảm thấy rất không vui.
Hạ Tử Minh đợi rất lâu, không dễ gì mới đợi được giọng nói khiến cho hắn lưu luyến, nhưng lại có thêm giọng một người phụ nữ nữa xuất hiện.
Hạ Tử Minh lập tức càng không vui.
“Con rốt cuộc muốn vô lý đến bao giờ nữa? Hạ Tử Minh đã chết rồi, nó bị bác dĩ tuyên bố chết não rồi, vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa… Con còn liên tục bắt bác sĩ thôi miên, đưa ý thức của con vào tầng ý thức của nó, thử đánh thức ý thức của nó, thử liên tục hơn trăm lần, có lúc mấy ngày, có lúc mười mấy ngày, nó vẫn không tỉnh, tình thần của con càng ngày càng suy nhược, sắp cầm cự không nổi thấy rõ, con có biết con vẫn luôn là người có bệnh tâm lý không hả?” Giọng nói nữ tính lớn tuổi dùng giọng điệu quở trách, giọng nói khiến hắn quyến luyến vang lên: “Lúc nó còn sống cũng không thấy hai đứa ân ái gì cơ mà? Bây giờ nó chết rồi, con còn đang tự dày vò cái gì vậy?”
Hạ Tử Minh là ai?
Não đã chết, vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại là có ý gì?
Hạ Tử Minh không hiểu, cũng không biết giọng nói nữ tính này đang nói cái gì, hắn cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể im lặng lắng nghe.
“Lạm dụng chất gây ảo giác thành nghiện, con cho rằng con có mấy mạng mà có thể làm được như thế? Con cho rằng con dùng chất gây ảo giác là có thể gặp lại nó lần nữa sao? Ta nói cho con biết, đây đều là ảo giác của con, nó đã chét rồi. Giang Trạch Thịnh!” Giọng nói nữ tính vẫn luôn nói không ngừng mắng mỏ chủ nhận của giọng nói khiến Hạ Tử Minh quyến luyến.
Chủ nhân của giọng nói đó cũng rất ít phản bác lại, chỉ khi người phụ nữ kia nói Hạ Tử Minh đã chết mới xót xa nhưng kiên định sửa lại: “Không, em ấy chưa chết, em ấy nhất định sẽ tỉnh lại.”
Giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi lộ ra một nỗi đau buồn nặng nề thâm sâu.
Khiến Hạ Tử Minh bất giác cũng cảm thấy đau trong lòng ngay sao đó, muốn ôm lấy hắn, dỗ dành hắn.
Hạ Tử Minh nghĩ, chủ nhân của giọng nói này đối với hắn mà nói nhất định là người rất quan trọng, rất quan trọng.
Bằng không thì hắn sao có thể đau lòng người này như vậy?
“Nó đã bị bác sĩ tuyên bố chết não rồi, con biết cái gì gọi là chết não? Đó chính là nó sớm đã chết rồi, bây giờ thứ nằm ở đây còn hô hấp, còn tồn tại cũng chỉ là một cỗ thi thể biết hô hấp thôi, chỉ cần tháo bình oxy, cơ thể này sẽ chết đi cùng với linh hồn nó.” Người phụ nữ có vẻ như là mẹ của người đàn ông trẻ tuổi phản bác lại người đàn ông.
Chủ nhân giọng nói đó vẫn cố chấp sửa lại câu nói: “Bác sĩ chẩn đoán sai rồi, em ấy chỉ tạm thời ngủ mà thôi. Trên người em ấy khong có một vết thương trí mạng nào, sao lại bị chết não đươc? Người thực vật cũng không phải không có tiền lệ tỉnh lại.”
“Người thực vật có thể thông qua phương thức thôi miên để cho ý thức người thân tiến vào tầng ý thức của người đó đánh thức ý thức đang ngủ sâu của người đó.” Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, khó chịu với những lời thoái thác lừa mình dối người của người dàn ông: “Nhưng nó thì sao? Con đã tiền vào tầng ý thức của nó bao lần rồi, ý thức của nó một chút cũng không có động tĩnh, ngay cả bác sĩ cũng kiến nghị con nên bỏ cuộc… Nó đã chết thật rồi, không thể tỉnh lại nữa, còn còn muốn lừa mình dối người đến khi nào nữa?”
Người đàn ông vẫn kiên trì, kiên định: “Không, em ấy chưa chết, mỗi lần con tiến vào tầng ý thức của em ấy đều sẽ mơ một giấc mơ rất dài, đều có thể cảm nhận được em ấy, em ấy còn sống, một ngày nào đó em ấy sẽ tỉnh lại.”
Người chưa chết, còn sống trong miệng người đàn ông là ai?
Hạ Tử Minh không biết, hắn chỉ từ trong lời nói của người đàn ông cảm thấy người đàn ông nhất định rất để ý ‘em ấy’, Hạ Tử Minh vô hình chung lại thấy ghen.
Hắn để ý người này như vậy, người này lại có thể để ý một người khác hơn hắn sao?
Không thể nào.
“Nếu thật sự như còn nói nó còn có ý thức, còn sống, con thân là bạn đời trên luật pháp của nó liên tục tiến vào tầng ý thức đều không cách nào gọi nó tỉnh, vậy chỉ có thể nói rõ một vấn đề đó là nó căn bản không muốn tỉnh lại, không muốn nhìn thấy con, chỉ muốn trốn tránh con mãi mãi, thà rằng làm một cỗ thi thể nằm ở đó, cũng không muốn tỉnh lại ở bên cạnh con.” Lời nói quyết liệt của người phụ nữ.
Lời bà vừa nói ra, trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh, không còn một tiếng động nào phát ra…
Chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp phập phồng lên xuống.
Giọng của bà thực sự quá sắc nhọn.
Khiến Hạ Tử Minh đang không hiểu bất cứ chuyện gì còn cảm thấy nhức nhối không thể giải thích được, huống chi là người đó.
Người đàn ông rất lâu vẫn không phát ra tiếng nào.
Chỉ từ trong không khí Hạ Tử Minh cũng có thể cảm thấy sự đau đớn và thống khổ của hắn.
“Không phải, không phải như vậy.” Hạ Tử Minh rất muốn phản bác lại người phụ nữ, đi ôm lấy, dỗ dành người đó, để hắn không cảm thấy khó chịu như vậy nữa.
Nhưng điều bi ai là hắn lại không làm được gì cả.
“Trạch Thịnh, nó đã chết rồi, còn phải chấp nhận hiện thực này, để bác sĩ rút ống thở của nó ra, rồi mau chóng bước ra khỏi chuyện này.” Người phụ nữ giống như cũng cảm thấy mình đã lỡ lời, liền nhẹ giọng xuống, khuyên nhủ lần nữa: “Lúc đó, tuy là Đảng Công Bình đề xuất liên hôn, nhưng người muốn lấy Hạ Tử Minh lại là còn…”
“Ta không biết giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì, con có cảm thấy nợ nó cái gì, càng không biết con vì sao từ đầu đến cuối vẫn không nói với nó con là người bạn trên mạng vẫn luôn giúp đỡ nó… Mẹ biết con hối hận, nhưng quá khứ chung quy vẫn là quá khứ.” Người phụ nữ thở dài một hơi: “Con cũng đã báo thù thay nó rồi, vì sự thăng tiến của nó cũng đã làm bao nhiêu chuyện đằng sau lưng rồi, ân oán, vướng mắc giữa hai đứa đã bao nhiêu năm, cũng là lúc tỉnh dậy rồi…”
Ai là bạn trên mạng của ai?
Người muốn lấy Hạ Tử Minh lại là ai?
Trong đầu Hạ Tử Minh một mảnh đông đặc, làm sao cũng không hiểu mối quan hệ rắc rối phức tạp này.
Người đàn ông rất lâu vẫn không nói gì.
Hạ Tử Minh đột nhiên rất muôn mở mắt nhìn hắn, nhìn mọi thứ trước mắt một lần, liền định thử lại một lần nữa.
Nhưng khiến Hạ Tử Minh không ngờ đến là lần này hắn có thể mở mắt rồi…
Vị trí đứng của mẹ Giang đối diện giường bệnh của Hạ Tử Minh, bà thấy Giang Trạch Thịnh im lặng, không nói gì, chỉ muốn nói thêm gì đó khuyên nhủ hắn, lại đột nhiên nhìn thấy Hạ Tử Minh bất chợt mở mắt.
Mẹ Giang lập tức sợ hãi kêu ra tiếng: “A! A a!”
Giang Trạch Thịnh ngồi cạnh giường Hạ Tử Minh, thuận theo tiếng kêu của bà mà cuống quít nhìn về phía người đang nằm trên giường.
Hạ Tử Minh vừa mở mắt liền đối diện với một khuôn mặt tuấn tú u ám, chán chường, trắng nhợt, mệt mỏi… Tuy không quá là khiến người thích, nhưng lại là dáng vẻ hắn thích.
Hạ Tử Minh nghĩ như vậy trong lòng.
“Em… Em tỉnh rồi?” Trong bất giác ánh mắt người đàn ông đang cẩn trọng, sầu muộn lập tức xuất hiện một tia hi vọng, sáng như ánh sao.
Hạ Tử Minh chậm chạp mở miệng, hỏi: “Anh… Anh là ai?”
“Em không nhớ sao?? Anh là Giang Trạch Thịnh…” Người đàn ông thận trọng, bất giác nắm chặt bàn tay.
Hạ Tử Minh lập tức lắc đầu, qua một lúc lâu, mới hỏi: “Vậy tôi là ai?”
“Em là Hạ Tử Minh.”
“Chúng ta có quan hệ gì?”
Giang Trạch Thịnh im lặng một lúc lâ mới thận trọng đáp lại: “Anh là chồng trên phương diện pháp luật của em.”
Nếu cuộc đời vẫn như thuở mới gặp, thì cớ sao thu sang quạt lại buồn.*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.