Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 84:




Sau khi nghe xong, Vinh Vương Phi không khỏi trách Tạ Uyển Dư không hiểu chuyện, chuyện mời đại phu là bà ta nói, vết sẹo của con trai lại bị mở ra, con trai muốn im lặng suy nghĩ một chút không phải là chuyện bình thường sao? Trước đây ân cần quan tâm như vậy, sao hôm nay lại cứ túm mãi chuyện này không tha. Chợt nhớ ra nhà lão nhị lại sắp sinh thêm đứa nữa, có lẽ nàng bị chuyện này kích thích. Khi tin vui của nhà lão nhị truyền ra, Tạ Uyển Dư sẽ lại phải chịu đựng sự bàn tán và chỉ trích, nghĩ đến đây, Vinh Vương Phi cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Uyển Dư cũng chỉ nhất thời tức giận thôi, con cứ dỗ dành một chút thì sẽ không sao nữa mà." Vinh Vương Phi nói đầy ẩn ý: "Sau này con nên để ý đến tâm trạng của nàng nhiều hơn, dù sao thì." Bà ta dừng lại một chút: " Nàng cũng có ơn lớn với chúng ta."
Thẩm Khắc Kỷ nhắm mắt lại: "Con trai hiểu rõ. Bây giờ con sẽ đi xin lỗi nàng."
Vinh Vương Phi khẽ gật đầu, dịu dàng nhìn hắn ta: "Để con phải chịu ủy khuất rồi."
Thẩm Khắc Kỷ giật giật khóe miệng, muốn cười một tiếng để Vinh Vương Phi yên tâm, nhưng thật sự cười không nổi.
Rơi vào trong mắt Vinh Vương Phi làm trái tim bà ta thắt lại, đau đến từng khúc ruột.
...
A Ngư rời khỏi thư phòng với tâm trạng thoải mái vì hoạt động tay chân vừa rồi, coi như là thu một chút tiền lãi trước. Nàng không quay lại Cẩm Phương Các mà đi thẳng ra cổng chính, nữ nhi xuất giá bị nhà trượng phu bắt nạt, nhưng nàng lại chưa bao giờ về nhà mẹ để kể khổ.
Nhiều năm bị hiểu lầm, buộc tội và trách mắng như vậy đã đủ rồi, đã đến lúc phải trả lại công bằng cả gốc lẫn lãi cho Tạ Uyển Dư, cũng để cho hai mẹ con bọn họ phải nếm mùi vị bị người ta đâm vào cột sống.
Bạch ma ma bên người Vinh Vương Phi thấy Tạ Uyển Dư không đi về nơi ở của nàng, bèn cố gắng hỏi một câu. Bà không biết chuyện xảy ra trong thư phòng, Vinh Vương Phi đã cho đám người hầu ở lại ngoài sân, không được lại gần, bọn họ chỉ biết thế tử đã cãi nhau với thế tử phi.
A Ngư lạnh lùng nói: "Ta đi đâu còn phải bẩm báo với ngươi mới được à."
Nụ cười trên mặt Bạch ma ma đông cứng lại: “Lão nô không có ý đó.” Nhìn hướng nàng đi, Bạch ma ma không đuổi theo nàng nữa, chỉ sai tiểu nha hoàn nhanh báo cho Vương Phi, hình như thế tử phi muốn về nhà mẹ đẻ.
Bạch ma ma thầm bĩu môi, bà thật sự không thể nhìn được vị thế tử phi này, bản thân mình đã không sinh được mà còn độc chiếm thế tử, không cho hắn ta có người khác. Cũng chỉ có thế tử cao quý ôn hòa nhà và Vương Phi hiền lành nhà bọn họ mới có thể dung túng cho nàng, nếu ở trong nhà người khác, nàng dâu như nàng đã sớm bị bỏ rồi, nếu không thì cũng phải biết cụp đuôi lại mà sống, biết trái biết phải với mọi người xung quanh, còn nàng lại ngang ngược quá mức, dám nổi giận với thế tử, đúng là người đang có phúc mà không biết hưởng.
Lúc Vinh Vương Phi và Thẩm Khắc Kỷ nghe A Ngư muốn quay về Tề Quốc Công phủ, trong lòng bọn họ run lên, nhìn vào mắt nhau đều thấy sự lo lắng, bọn họ sợ A Ngư với tâm trạng đó trở về sẽ vô tình nói ra những điều đòi mạng mình.
Hai mẹ con lao ra khỏi cửa, vừa vội vừa hoảng, cuối cùng cũng đuổi kịp A Ngư khi nàng vừa đến cửa hông.
A Ngư đang chuẩn bị lên xe ngựa.
“Uyển Dư, ta đã nói với Phục Lễ rồi, hắn không cố ý làm như vậy, con đừng để trong lòng.” Vinh Vương Phi dịu dàng nói, còn liếc nhìn về phía Thẩm Khắc Kỷ.
"Uyển Dư, là ta không đúng, sau này ta sẽ không như vậy nữa." Thẩm Khắc Kỷ nói thật chậm với ánh mắt chân thành.
Những lời này vừa nói ra, đám nha hoàn bà tử bên cạnh đều vểnh tai lên.
A Ngư nhìn một vòng quanh mình, đám người này chắc lại đang tự đắp nặn câu chuyện nàng giở thói trẻ con, cố tình gây sự, mà Thẩm Khắc Kỷ là trượng phu yêu thương bao dung nàng hết mực, Vinh Vương Phi lại càng là một người mẹ chồng cực kỳ tốt. Luôn luôn là như vậy, hai mẹ con sẽ luôn vô tình hoặc cố ý giội nước bẩn lên Tạ Uyển Dư, thể hiện tình cảm chân thành và sự bao dung của bọn họ, làm nổi bật việc nàng không suy xét đến mọi người. Không nói đến những người khác, ngay cả Tạ gia cũng cảm thấy có lỗi với Thẩm Khắc Kỷ, không ít lần bí mật giúp đỡ hắn ta.
A Ngư thoải mái cười nhẹ một tiếng: "Mẫu thân và thế tử đang làm gì vậy, nếu ai không biết còn tưởng ta lại làm gì đó, rồi lại trộm nói xấu sau lưng ta."
Biểu cảm của Vinh Vương Phi và Thẩm Khắc Kỷ có chút thay đổi.
A Ngư: "Ta muốn đến Thanh Nguyệt am ở mấy ngày, cầu xin Bồ Tát phù hộ."
Vinh Vương Phi điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt, ân cần nói: "Vậy để Phục Lễ đưa con đi."
“Ngày mai thế tử còn phải đi nha môn, không cần đâu, ta cũng muốn ở một mình.” A Ngư nhìn Thẩm Khắc Kỷ khi nói câu sau, đó là câu nói yêu thích của hắn ta.
Thẩm Khắc Kỷ chột dạ, không tự giác được mà nhìn sang chỗ khác.
Nói đến nước này rồi, Vinh Vương Phi còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể dặn dò nàng đi đường cẩn thận. Nàng đi Thanh Nguyệt am chứ không phải Tề Quốc Công phủ, bà ta cũng yên tâm hơn một chút, mấy ngày nữa Tạ Uyển Dư bớt giận rồi lại để con trai dỗ dành thôi.
Sau khi nói mấy câu chào tạm biệt bọn họ, A Ngư ngồi vào xe ngựa không chút lưu luyến hai mẹ con bọn họ, tuy có chút khó chịu nhưng cũng không lộ ra vẻ lo lắng, rõ ràng là bọn họ không lo lắng nàng sẽ nói ra chuyện gì, bọn họ vẫn còn tin chắc vào sự si mê của Tạ Uyển Dư.
A Ngư hừ nhẹ một tiếng. Người một lòng si mê Thẩm Khắc Kỷ, không oán không trách Tạ Uyển Dư đã bị các ngươi ép chết rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.