Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 80:




Nhị thiếu phu nhân cảm thấy có chút ghen tị khi thấy con trai không biết xấu hổ như vậy, cười nói: "Hôm nay cũng không biết tại sao vừa dậy hắn đã chủ động chạy tới, nói muốn đi thỉnh an trưởng bối, nên ta mới dẫn hắn đến giờ này."
“An Ca Nhi của chúng ta đúng là một đứa nhỏ hiếu thảo.” A Ngư vừa khen ngợi vừa xoa cái đầu tròn của hắn.
Búp bê mập cười nhe răng tít mắt.
Nữ tử dịu dàng xinh đẹp chơi với đứa nhỏ hoạt bát, đáng yêu, hình ảnh ấm áp đâm vào tim Thẩm Khắc Kỷ, làm trái tim hắn ta co rút, hắn ta quay mặt đi chỗ khác.
Vinh Vương Phi vẫn luôn chú ý đến con trai thấy vậy thì đau thắt ruột gan, bà ta chỉ có một đứa con duy nhất, vậy mà còn mang số khổ mắc căn bệnh kín, bà ta không nhịn được mà liếc A Ngư, cũng không biết hôm nay con dâu đã xảy ra chuyện gì, thái độ khác hẳn bình thường.
"Sắp tới Đoan Ngọ rồi..." Vinh Vương Phi vội nói sang chuyện khác.
Một lát sau, mọi người giải tán, ai nên đi làm việc thì đi, về phòng thì về.
Vinh Vương Phi giữ A Ngư lại, bà ta xoa nhẹ mí mắt, luôn cảm thấy hôm nay con dâu có điều gì đó không ổn, nàng nói quá ít, như thể có tâm sự.
Nhị thiếu phu nhân và Tam thiếu phu nhân rời đi cùng nhau cũng đang nói về sự khác thường của A Ngư.
Nhị thiếu phu nhân nhìn theo cậu con ngoan đang đuổi bắt bướm: "Hôm nay thật kỳ lạ, lần đầu tiên ta thấy đại tẩu thân thiết với An Ca Nhi nhà ta như vậy."
Tam thiếu phu nhân nhìn xung quanh một vòng, nói nhỏ: “Chắc là nàng đã hoàn toàn hết hi vọng, muốn nhận An Ca Nhi nhà tỷ làm con thừa tự."
“Không thể nào, chuyện này đâu phải một mình nàng có thể quyết định không được, còn có đại ca, phụ vương và mẫu phi nữa, bọn họ không có khả năng đồng ý đâu.” Nói mạnh miệng vậy nhưng Nhị thiếu phu nhân vẫn lo lắng trong lòng. Nàng ta cũng rất trông ngóng mộng ước thành sự thật, nhưng lại cảm thấy suy nghĩ của mình có chút hão huyền, sao có khả năng chỉ vì một nữ nhân mà để tuyệt hậu được. Bây giờ Tạ Uyển Dư còn trẻ, mà Tạ gia lại đang lớn mạnh. Rồi ba đến năm năm nữa, nếu Tạ Uyển Dư vẫn không thể sinh được con, nàng ta không tin Vương Gia và Vương Phi có thể mặc kệ ngồi nhìn, mà cả thế tử cũng chỉ sợ sẽ ngồi không yên.
"Không thể nói chắc chắn được, ngươi cũng thấy đại ca đau lòng đại tẩu biết bao nhiêu, nếu là người khác, đừng nói bảy năm không sinh được, dù sinh nhiều thì nạp thiếp vẫn nên nạp thiếp, còn chung tình như đại ca, trong vạn người chắc còn chưa có được một đâu." Tam thiếu phu nhân có chút hâm mộ, cảm thán một tràng: "Dù thương đại tẩu không thể sinh cỡ nào đi chăng nữa, nhưng nàng đã được gả cho một trượng phu yêu thương nàng hết mực, còn gặp được mẫu phi đối xử với nàng như thân sinh, có không biết bao nhiêu người đang hâm mộ nàng ấy."
Tam thiếu phu nhân vò vò khăn tay, trong lòng chua lè, xuất thân hiển hách, gả vào vương phủ, mẹ chồng hiền lành, trượng phu chung tình, may mà có khuyết điểm không thể sinh mới khiến mọi người lấy lại cân bằng, nếu không những người như các nàng còn chút đường sống nào chứ? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù Tạ Uyển Dư không thể sinh, thế tử cũng vẫn yêu nàng như thuở ban đầu, không nạp thiếp thất, còn mình, dù thơm hay thúi trượng phu cũng kéo hết lên giường, Tam thiếu phu nhân xém chút nữa đã xé rách chiếc khăn tay.
Nhị thiếu phu nhân liếc nàng ta một cái, thầm nghĩ nàng ta cũng không phải không hâm mộ, nhưng cũng phai nhạt đi không ít. Thanh danh của Tạ Uyển Dư trong kinh thành không được tốt cho lắm, nữ nhân ghen tuông không biết điều, gà mái không biết đẻ trứng, bồn cầu không thể ị...
Xoa nhẹ bụng vẫn chưa có dấu hiệu rõ, dường như nàng lại có. Nữ nhân à, dù người bên cạnh có tốt đến mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, có thể sinh con trai mới là bản lĩnh thật sự.
Trong Hà Hương Uyển, Vinh Vương Phi nhìn A Ngư một cách ân cần: "Hôm nay ta thấy tinh thần con có chút không tập trung phải không? Có chuyện gì vậy?"
Giọng điệu và dáng vẻ đều tràn ngập sự quan tâm.
Trong kinh thành không ai không nói Tạ Uyển Dư gặp may, gặp được một người mẹ chồng hiền lành, yêu thương nàng như nữ nhi ruột thịt. Cho dù Tạ Uyển Dư Tốn ​​không cho phép Thẩm Khắc Kỷ nạp thiếp, Vinh Vương Phi vẫn không bắt bẻ, mạnh mẽ nhét nữ nhân khác vào trong phòng con trai giống những người mẹ chồng khác, mà bà ta lại còn đứng về phía nàng mọi lúc.
A Ngư cụp mắt xuống để che đi sự châm chọc của mình. Bà ta có thể không bảo vệ nàng sao? Người thật sự không thể sinh được là con trai bảo bối của bà ta. Nếu không dỗ dành thật tốt thì sao Tạ Uyển Dư có thể kiên quyết một lòng cõng lỗi thay con trai bà ta.
Cặp mẹ con này thật không biết xấu hổ, lừa cưới nguyên chủ còn chưa đủ, còn muốn nguyên chủ gánh thanh danh nữ nhân ghen tuông, còn bọn họ lại biến thành trượng phu tốt, mẹ chồng tuyệt vời.
“Mẫu phi." Khi ngước mắt lên, hai mắt A Ngư đã đẫm lệ, khóe môi mấp máy, muốn nói lại thôi.
Trong lòng Vinh Vương Phi căng thẳng, dịu dàng nói: "Con gặp phải chuyện khó khăn gì sao? Con cứ nói đi, mẫu phi nhất định sẽ làm chủ cho con."
A Ngư khó xử nhìn nha hoàn hai bên, Vinh Vương Phi càng thêm căng thẳng, ra hiệu cho bọn họ lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người.
A Ngư nghẹn ngào nói: "Mẫu phi, chúng ta lại mời mấy vị danh y nữa cho Phục Lễ đi."
Thẩm Khắc Kỷ, tự Phục Lễ, cần kiệm lễ nghĩa làm người, thật uổng cho chữ nghĩa tốt như vậy.
Không ngại nàng nhắc lại chuyện cũ, Vinh Vương Phi sau một hồi căng thẳng đã bình tĩnh lại, bà ta nhìn A Ngư, từ tốn hỏi: "Trước đó không phải chúng ta đã nói không giày vò Phục Lễ nữa sao, sao con lại đổi ý?"
Bệnh kín của Thẩm Khắc Kỷ được phát hiện khi hắn ta còn là một thiếu niên, giống như những người khác, mười hai mười ba tuổi hắn ta bắt đầu thay đổi giọng nói, hầu kết cũng có, nhưng cái kia vẫn mãi không chịu ngóc đầu dậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.