Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 327:




Thiệu Dương chớp chớp mắt, rõ ràng như vậy sao, dứt khoát cắn răng, tim đập loạn: "Chị có nghe tin đồn tôi thích chị không, tôi nhất định phải nói rõ."
A Ngư hơi nhướng mày.   
Chăm chú nhìn hai mắt A Ngư, cổ họng khô khốc nuốt nước bọt, tinh thần hăng hái: "Đây không phải là lời đồn, tôi thích chị đã lâu rồi."   
A Ngư lẳng lặng nhìn Thiệu Dương, Thiệu Dương đột nhiên cảm thấy một giây này bị kéo dài vô tận, phảng phất như một thế kỷ, trong thời gian dài đằng đằng này cậy ấy nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, thình thịch.   
Dưới ánh mắt thấp thỏm bất an của Thiệu Dương, ý cười trong đáy mắt A Ngư dần dần tăng thêm: "Tôi còn cho rằng cậu còn có thể nhịn thêm một thời gian nữa."
Thiệu Dương đợi một chút, miệng khẽ há, bộ dáng có chút ngốc.   
A Ngư phù một tiếng vui vẻ.   
Nhìn A Ngư tươi cười như hoa, Thiệu Dương giật mình hoàn hồn, chỉ số số IQ đã trở lại bình thường, trong lòng dâng ra một trận mừng như điên, cả khuôn mặt bởi vậy mà đỏ bừng.   
Cô không từ chối, cô đang cười, vì vậy cô sẵn sàng chấp nhận cậu ấy, cô cũng thích mình. Nhận thức này như rót một chai mật ong vào lòng Thiệu Dương, hai mắt cậu ấy sáng ngời.
A Ngư bất giác cười theo, lấy từ trong túi ra món quà đã chuẩn bị từ lâu: "Chúc mừng sinh nhật."   
Kinh hỉ hết lần này đến lần khác làm cho đầu óc Thiệu Dương có chút bối rối, ngây ngốc hỏi: "Chị biết hôm nay là sinh nhật tôi sao?"   
"Ở trong mắt cậu tôi giồng người không có lương tâm sao?" A Ngư hỏi ngược lại.   
Thiệu Dương tràn đầy khát vọng sống sót, lập tức lắc đầu: "Không phải, đương nhiên không phải."   
Thiệu Dương như lấy được bảo bối cầm lấy hộp gấm màu đỏ cô đẩy tới, biểu tình đắc ý, khẩn cấp hỏi: "Tôi có thể mở ra xem một chút không?"   
Trước kia bọn họ cũng sẽ tặng quà cho nhau, nhưng đó là khi có nhiều bạn bè tụ tập, đây là món quà đầu tiên cô tặng cho một mình cậu ấy, lại còn vào thời khắc quan trọng như vậy.
Món quà của mình được coi trọng, A Ngư tâm tình vui vẻ: "Đương nhiên có thể."   
Trong hộp có một chiếc đồng hồ phóng khoáng và đơn giản,, xương cốt Thiệu Dương đều nhẹ hơn ba phần, cô tặng cậu ấy chiếc đồng hồ, có phải hy vọng mỗi lần cậu ấy nhìn thấy đồng hồ đều có thể nhớ tới cô, hy vọng cậu ấy thời thời khắc khắc đều nghĩ đến cô, cậu ấy mặc kệ, đây chính là ý tứ của cô.   
"Tôi rất thích, cám ơn." Thiệu Dương tháo đồng hồ đeo tay trên cổ tay ra, thay mới, vui mừng không kìm lòng được tỏ vẻ: "Rất vừa."
A Ngư cười khẽ: "Cậu thích là được rồi."   
"Chị tặng tôi tảng đá tôi đều thích." Lời vừa thốt ra Thiệu Dương đỏ mặt, không được tự nhiên sờ sờ mũi, thật cẩn thận nhìn A Ngư.   
A Ngư có hứng thú nhìn cậu ấy: "Không nghĩ tới cậu còn có mặt này."   
Thấy trong mắt cô hàm chứa ý cười nhàn nhạt, Thiệu Dương lập tức nở nụ cười, da mặt dày nói: "Chuyện chị không nghĩ tới còn rất nhiều."   
A Ngư hứng thú: "Ví dụ như?"   
Ví dụ...   
Rất nhanh A Ngư đã biết được.   
Trên sân khấu, dàn nhạc đẳng cấp thế giới đang biểu diễn, A Ngư rất muốn chuyên tâm thưởng thức, thế nhưng bên cạnh có một tên ngốc thứ hai, nhìn chằm chằm vào cô.   
Không thể nhịn được nữa, A Ngư lại một lần nữa nhìn qua, đưa tay đẩy mặt cậu ấy trở về, hạ thấp giọng nói: "Nhìn phía trước."   
Hai má Thiệu Dương nóng lên, nhỏ giọng nói: "Em so với bọn họ đẹp hơn."   
A Ngư: "..." Học ở đâu?   
A Ngư mất bình tĩnh, lười phản ứng với cậu ấy.   
Thiệu Dương không khỏi thất vọng, sờ sờ mặt, tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ của tay cô, vừa nghĩ như vậy liền không dừng lại được. Thiệu Dương liếc mắt nhìn A Ngư, ánh mắt thấy bàn tay cô đặt ở trên tay vịn, tâm viên ý mã.   
Nếu đã xác định quan hệ, như vậy... Giật giật tay từng chút từng chút di chuyển qua, sau khi đến gần, cậu ấy giữ nó với tốc độ cực nhanh, hai mắt nhìn A Ngư, nếu cô lộ ra chút không thoải mái nào, cậu ấy liền... miễn cưỡng buông ra.   
A Ngư nhìn cậu ấy một cái, thấy cậu ấy khẩn trương không khỏi buồn cười.   
Thiệu Dương rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, ý cười liên tục hiện lên mặt. Nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, trong lòng Thiệu Dương hoàn toàn thanh thản, cô ở bên cạnh mình, tay cô ở trong lòng bàn tay mình.
Buổi hòa nhạc kết thúc, Thiệu Dương đưa A Ngư về nhà, dùng số tiền kiếm được từ những năm đầu tư này, cô đã mua một căn nhà mới phát triển gần đơn vị. "Em nghỉ ngơi sớm một chút." Thiệu Dương xung phong nói: "Ngày mai anh đến đón em tan tầm."   
A Ngư gật đầu: "Lái xe cẩn thận một chút."   
Thiệu Dương ừ một tiếng, lưu luyến không rời: "Em đi vào đi, ngủ ngon."   
Nói một tiếng chúc ngủ ngon, A Ngư liền đóng cửa phòng lại, nghẹn rất vất vả Thiệu Dương nhảy lên ba bước, giấc mộng đẹp trở thành sự thật, cô là bạn gái của mình!
Rầm, cánh cửa vừa đóng lại không hề báo trước mà mở ra.   


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.