Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 119:




Vinh Vương Phi nhanh chóng đưa ra quyết định: “Kéo tiện thiếp đã hại chủ mẫu này xuống, đánh thật mạnh vào.”
Nếu con trai của bà ta thay vì chất vấn Tạ Uyển Dư, mà trừng phạt Nguyễn Mộ Tình thật nặng, thì đâu có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Đều do con yêu tinh này gây ra, tại khoảnh khắc này, Vinh Vương Phi rất muốn đánh chết nàng ta.
Đám bà tử hiểu ý bèn kéo Nguyễn Mộ Tình xuống, cầm một cái khăn nhét vào miệng nàng ta, miễn cho nàng ta nói bậy làm trò cười cho mọi người.
Nguyễn Mộ Tình bị kéo đến một nơi không xa cũng không gần, mọi người có thể nghe thấy âm thanh của cây gậy đánh xuống da thịt.
Tạ Sùng Sơn buông Thẩm Khắc Kỷ - người đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập ra. Thẩm Khắc Kỷ chết lặng nằm ở trên tuyết, đầu óc đều là Nguyễn Mộ Tình không có thai, vậy mà nàng ta không hề mang thai. Nếu không phải vì nàng ta có thai, bản thân sao có thể thảm hại như vậy, mọi chuyện cũng không phát triển đến mức này.
Liếc mắt nhìn khuôn mặt như xưởng nhuộm của con trai, trái tim của Vinh Vương Phi đau đớn, nhẫn tâm không nhìn hắn ta, nói với A Ngư: “Uyển Dư, đều là do thiếp thất kia gây ra, nàng ta dám hại con, ta sẽ không nhẹ tay với nàng ta.”


A Ngư nhìn Vinh Vương Phi: “Như thế nào là không nhẹ tay? Là dùng gậy đánh chết sao?”
Vinh Vương Phi nghẹn lại. Đánh chết, vậy con trai phải làm sao bây giờ?
Thấy Vinh Vương Phi vậy mà không có phản ứng gì, phu nhân có quan hệ tốt với bà ta nóng nảy: “Loại thiếp thất dám mưu hại chủ mẫu như vậy, nên đánh chết.”
Cho dù là trong nhà ai thì cũng không thể tha cho loại thiếp thất này, dám hại chủ mẫu, nếu không bị trừng trị nghiêm khắc, vậy thì chẳng phải sẽ loạn hết cả lên sao?
Vinh Vương Phi khổ sở không nói nên lời.
Vẻ mặt mọi người lập tức trở nên vô cùng phấn khích, còn muốn giữ lại loại thiếp thất này, thì liệu Vinh Vương phủ còn có quy củ hay không. Chậc, trong phủ này vốn đã không có quy củ rồi, nếu có quy củ thì sao có thể để thiếp thất của mình mang thai trước chủ mẫu, cho dù là mang thai giả, nhưng nhìn dáng vẻ của Thẩm Khắc Kỷ, thì có vẻ hắn ta thật sự muốn đứa con này.
A Ngư cười giễu cợt: “Đây chính là người nơi đầu tim của Thế Tử, nàng ta đã chết, Thế Tử còn không tìm ta liều mạng sao. Thật ra, trừng phạt Nguyễn di nương như thế nào, ta cũng không quá để ý. Điều ta thật sự quan tâm là thái độ của Thế Tử, Thế Tử khiến người ta quá thất vọng và buồn lòng. Phu thê đến bước này, còn có ý nghĩa gì nữa chứ, kết thúc đi, ta thành toàn cho bọn họ, cũng là buông tha cho chính mình.”
Vinh Vương Phi rối rắm: “Uyển Dư, con đừng kích động.”
“Không phải là ta xúc động nhất thời, thật ra ta đã nghĩ đến chuyện hòa ly từ lâu.” A Ngư cởi chiếc túi ở eo xuống, mở nó ra, lấy ra một tờ giấy đã được gấp lại từ bên trong.

Dường như Vinh Vương Phi nghĩ tới cái gì, mí mắt nhảy dựng lên.
A Ngư nhìn Vinh Vương càng lúc càng đến gần: “Vương Gia cũng đã tới, mọi người cũng đến đông đủ rồi. Chắc Vương Gia và Vương Phi còn nhớ khế ước này chứ? Từ sau khi biết đến sự tồn tại của Nguyễn di nương, ta đã mang theo thứ này ở bên người, nhiều lần lấy ra rồi lại nhét trở về, rốt cuộc hôm nay cũng có thể đưa nó ra ngoài ánh sáng.”
Nghe vậy mọi người không khỏi tò mò nhìn qua, thứ gì có thể làm cho phu thê Vinh Vương lập tức thay đổi sắc mặt như vậy.
“Năm ngoái, tổ mẫu biết được bệnh của Thế Tử, đau lòng giận tím mặt, yêu cầu ta hòa ly ngay lập tức, là ta ngu ngốc không chịu. Tổ mẫu sợ ta chịu thiệt, đã yêu cầu Thế Tử phải bảo đảm, cho dù bệnh của hắn ta có thể chữa khỏi hay không cũng không được nạp thiếp, trừ phi là sau khi khỏi bệnh, trong vòng năm năm ta vẫn không thể có con như cũ thì mới được nạp thiếp. Nếu vi phạm điều ước này, thì đồng ý hòa ly vô điều kiện. Lúc đó Thế Tử, Vương Gia Vương Phi đều đã đồng ý, còn nói thật xin lỗi ta, đây là điều nên làm.”
Những người có mặt ở đây gật đầu, cảm thấy với sự trả giá của Tạ Uyển Dư đối với Thẩm Khắc Kỷ, thì yêu cầu này cũng không quá mức. Lại nhìn ánh mắt của mọi người trong Vinh Vương phủ, quả thật là một lời khó nói hết.
“Lời thề như sấm ở bên tai, bây giờ mới có mấy tháng, Thế Tử đã ôm mỹ nhân, suýt chút nữa lại mang thai.”
A Ngư nghẹn ngào: “Đau dài không bằng đau ngắn, thật ra chúng ta nên sớm tách ra, là do ta quá ngây thơ riiuf.”
Vẻ mặt của Vinh Vương và Vinh Vương Phi hết xanh lại chuyển sang đỏ, hận không thể đào một cái lỗ chui xuống. Mặc dù xưa nay Vinh Vương Phi giỏi ăn nói, nhưng vào lúc này cũng không nói nên lời. Giấy trắng mực đen ở đó, người sống cũng ở đó, có thể nói gì được.
Mặt mũi Thẩm Khắc Kỷ đã bầm dập, không thể nhìn ra được biểu cảm của hắn ta, chỉ có thể nhìn thấy cả người hắn ta run rẩy, hai mắt nhắm nghiền, giống như không còn mặt mũi nhìn người khác.
“Uyển Dư, là Phục Lễ có lỗi với con, là Vinh Vương phủ chúng ta có lỗi với con.” Vinh Vương Phi khó khăn nói: “Phục Lễ biết sai rồi, con cho nó một cơ hội nữa đi.”
“Hết lần này đến lần khác, khi nào mới là lần cuối, ta đã cho hắn ta vô số cơ hội. Thỉnh Vương Gia Vương Phi Thế Tử niệm tình mấy năm nay mà tuân thủ ước định, đồng ý hòa ly, coi như cũng cho ta một cơ hội, cho ta một con đường sống.” A Ngư buồn bã: “Những ngày như vậy, ta không bao giờ muốn trải qua nữa. Xuống tóc đi làm ni cô cũng vui vẻ hơn bây giờ nhiều.”
Đều nói khuyên hòa hợp chứ không không khuyên chia tay, nhưng lúc này nhiều người khá thân thiết với Vinh Vương phủ lại không có ai mở miệng khuyên một tiếng, không khuyên chia tay đã là cho Vinh Vương phủ mặt mũi rồi. Hết chuyện này đến chuyện khác, Vinh Vương phủ càng ngày càng quá đáng, cho đến hôm nay Tạ Uyển Dư mới xin hòa ly, như vậy đã là tận tình tận nghĩa rồi, cho dù không có lương tâm thì cũng không có cách nào khuyên bọn họ hòa hợp được!
Tạ Sùng Sơn phân phó Tử Tô: “Đi lấy giấy bút tới đây.”
Lại nói với mọi người: “Thỉnh chư vị chờ một lát và chứng kiến.”
Tử Tô vội vàng chạy đi, dưới lòng bàn chân như có Phong Hỏa Luân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.