Xuyên Nhanh Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 43: Sát Thủ Quay Đầu Làm… Bếp 07





Sau buổi yến tiệc sinh thần đó Chính Tử Khanh được hoàng thượng triệu kiến vào cung.
Trở về phủ nam chính liền gọi Thập Nhất đến gặp riêng mình.
"Phụ hoàng rất hài lòng về Ngọc Sa mà ngươi đã làm, người còn hỏi ta về nguồn gốc của nó đấy.
Sao hả? Ngươi có muốn trở thành ngự trù trong cung không?"
Thập Nhất biết chắc câu hỏi này của nam chính chỉ mục đích thử lòng tham của cô đến đâu mà thôi.
Hắn sẽ không bao giờ đưa cô cho hoàng thượng, có ai lại thả hết mồi xuống hồ cho cá ăn no không chứ?
"So với vào cung đầy rẫy ganh đua, không biết rơi đầu lúc nào thì tiểu nhân lại chỉ muốn được làm một thuộc hạ thân cận của hoàng tử, hưởng thụ tài vinh."
Khóe miệng Chính Tử Khanh kéo lên một nụ cười, có vẻ hài lòng về câu trả lời này, hắn lấy một khay bạc đặt lên trước mặt cô:
"Đây là phần thưởng của phụ thượng mà ta chia cho ngươi.
Sau này mỗi tháng một lần hãy làm thứ Ngọc Sa đó để dâng lên cho ta.
Từ bây giờ ngươi không cần làm đại trù nữa, hãy trở thành nha hoàn bên cạnh ta."
Thập Nhất nghe thấy hai chữ nha hoàn thì không hài lòng chút nào, tên này vẫn không muốn thu cô làm thuộc hạ sao? Cô từ chối có được không?
"Tiểu nhân tay chân vụng về, vẫn là hợp với công việc Đại trù hơn."
"Hửm? Ngươi không hài lòng với việc trở thành nha hoàn hầu hạ ta sao? Hay là để ngươi trở thành nha hoàn thông phòng (*) thì ngươi mới hài lòng?"
(*) nha hoàn thông phòng: chính là nha hoàn giúp chủ nhân trong việc giường chiếu.
Thập Nhất nghe đến hai chữ thông phòng thì trong bụng đã chửi một tràng nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ thái độ kính cẩn:
"Nô tỳ xấu xí không dám vấy bẩn quý thể."
"Được rồi.

Lui ra ngoài đi."
"Vâng thưa hoàng tử."
Thập Nhất sau khi ra khỏi phòng, ánh mắt liền trở nên sắc bén, nam chính này quá cẩn thận, hắn muốn cô trở thành nô tỳ bên cạnh chính là để theo dõi cô thêm rồi mới quyết định có sử dụng hay không.
Có lẽ thân phận của cô cũng đã được đi điều tra nhưng bởi vì không tra ra được gì nên hắn lại càng thêm đề phòng như vậy.
Ra vẻ cẩn thận như vậy làm gì chứ? Không phải rồi cũng thua người xuyên không kia à?
Chính Tử Khanh không biết mình đang bị người khác mắng thầm, lúc này hắn đang nói chuyện với ám vệ của mình.
Người ám vệ này chính là thuộc hạ cùng Thập Nhất đi vào cung hôm yến tiệc.
"Chủ nhân, ngài có vẻ xem trọng nha hoàn Diêu Miên đó."
"Vệ Tam, ngươi cảm thấy nàng ta là người như thế nào?"
"Bẩm hoàng tử, ngoài tài nấu ăn ra thì không có gì nổi trội."
Từ khi Diêu Miêu đó yêu cầu đến gặp tứ hoàng tử thì mọi hành vi, động thái của nàng ta đều được người theo dõi.
Nam chính đang âm thầm tập hợp lực lượng của mình, cho nên bọn họ vẫn luôn tìm kiếm những nhân tài mới.
Nhưng sau khi quan sát thì thấy được cuộc sống của Diêu Miêu rất bình thường, không xung đột, không ầm ĩ, hoàn toàn không có gì khác lạ.
"Một thiếu nữ trông có vẻ tầm thường nhưng lại không thể tìm ra hành tung trước đây thì không phải rất kỳ quái sao?"
Chính Tử Khanh thấy nàng ta dùng những từ hoa mỹ ra vẻ nịnh nọt hắn nhưng ánh mắt trầm tĩnh như nước kia đã hoàn toàn bán đứng nàng rồi.
"Thử đợi một thời gian nữa xem nàng ta có thật sự là không có gì nổi trội như ngươi nói hay không nhé?"
Thập Nhất sau khi trở thành nha hoàn thân cận của nam chính, việc đầu tiên cần làm chính là hầu hạ hắn ta thức dậy.
Nhìn thiếu nữ đang nằm trên giường với những vết hồng hồng trên người, cô chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, đem chậu nước đặt xuống cho hắn ta.
Cũng may là nam chính này không bắt cô làm mấy việc như lau mặt hay thay đồ cho hắn, nếu không cô thật sự sẽ không nhịn nổi mà đánh hắn mất.
Chính Tử Khanh năm nay 23 tuổi, nam nhân ở độ tuổi này vốn là đã thành gia lập thất nhưng hoàng thượng vẫn luôn lề mề chưa chịu tứ hôn cho hắn.
Mà cuộc sống của nam chính này lại luôn phải tỏ vẻ là kẻ ăn chơi lão luyện nên mỗi ngày nữ nhân trên giường hắn đều thay đổi gương mặt khác nhau.
Thập Nhất có chút cảm khái, rốt cuộc thì thận của nam chính phải khỏe đến chừng nào a?
"Tứ Ca, đệ sang chơi với hoàng huynh nè."
Thập Nhất còn đang bê trà rót nước cho nam chính thì tên bát hoàng tử Lập Thiên đã xuất hiện với bộ dáng quần là áo lượt quen thuộc.
Chỉ có hắn mới dám mang y phục vàng thêu hình rồng một cách ngang nhiên như vậy.
"Hôm nay bát đệ dậy sớm vậy sao?"
Lập Thiên lúc này mới để ý đến nha hoàn đứng đằng sau Chính Tử Khanh.
"Tứ ca, sao Đại trù của ca lại biến thành nha hoàn rồi thế này?"
"Haha… Ta thấy nàng tay chân lanh lẹ nên để thử bên cạnh hầu hạ."
"Ầy… Đệ còn muốn sang đây để ăn trực tài nghệ đại trù này cơ mà.
Món Ngọc Sa hôm trước có phải là nàng ta làm không?"
Chính Tử Khanh phủ nhận, nói rằng đó là một món ăn hắn tình cờ mua được của thương nhân ngoại quốc.
Lâu lâu mới mua được một lần.
"Thế đệ của ta sau khi thử nó cảm thấy thế nào hả?"
"Ngon ạ, nhưng mà vẫn không bằng thịt được.
Này… nha hoàn kia, hôm nay ngươi lại nấu ăn cho ta ăn đi."
Món Ngọc Sa kia không phải thuốc kích dục, nếu như không có quan hệ với nữ nhân sau đó thì sẽ không nhận ra điều khác biệt của cơ thể mình.
Nên đối với Lập Thiên thì nó rất bình thường, nếu không phải vì nó là quà của hoàng huynh thân yêu thì hắn đã chê bai tầm thường rồi.
"Ta còn đang định rủ đệ đi điền trang săn bắn đấy."
Lập Thiên nghe nói đi chơi thì hai mắt lập tức sáng rực, gương mặt tràn đầy thích thú:
"Đệ thích lắm, vậy đi thôi.
À… mang đại trù của ca theo nữa.
Đệ muốn ăn thịt nàng ta nấu."
Vì vậy mà nha hoàn kiêm đại trù Thập Nhất chỉ có thể cưỡi ngựa đi phía sau đoàn xe lên núi.
Cách cưỡi ngựa có vẻ nhẹ nhàng của cô đã vô tình lọt vào tầm mắt của Tử Khanh.
Điền trang mà bọn họ đi tới nằm dưới một chân núi.
Lúc tới nơi có rất nhiều người ra đón chào bọn hắn, có vẻ như hôm nay chính là một buổi tụ tập của các công tử quyền quý.
Trong đó có sự xuất hiện của một người khiến cho mọi người khá bất ngờ, thái tử Chính Thái Khang.

"Đại ca, sao ca cũng ở đây vậy?"
Trước giờ thái tử chưa bao giờ tham gia vào mấy sự kiện vui chơi như thế này, còn suốt ngày mắng Lập Thiên chỉ lo ham chơi.
Thái Khang nhìn thấy Lập Thiên thì mỉm cười hòa nhã:
"Bát đệ không chào mừng ta sao?"
"Không có, càng đông càng vui mà.
Haha… hôm nay đệ sẽ khiến đại ca vui quên lối về luôn."
Thập Nhất đi theo phía sau nam chính Tử Khanh đến vấn an thái tử, hắn ta vẫn đang trưng ra bộ mặt văn nhã của mình, trên tay cầm chiếc quạt phe phẩy:
"Hừm… Ở trong cung xử lý chính sự hoài cũng chán, tứ đệ chút nữa vẫn là quan tâm chỉ bảo ta với nhé."
"Không dám ạ.
Tài năng thiện xạ của đại ca, đệ còn phải học hỏi rất nhiều."
"Haha… được rồi.
Mau vào thôi."
Tên Thái Khang xuyên không này nào có ý định đến đây vui chơi, hắn chính là trong buổi đi săn này, lợi dụng tình huống hỗn loạn để thuộc hạ của mình ám sát nam chính.
May mắn là nam chính đã bị mũi tên bắn trúng nhưng không vào chỗ hiểm mà chỉ bị thương ở cánh tay trong vài tháng.
Sau khi chuyện này xảy ra người chịu tội lại là một tên công tử nào đó với lý do mũi tên lạc còn thái tử không hề bị tra ra.
Mặc dù đã biết trước kế hoạch của nam chính giả này nhưng Thập Nhất lại không hề có ý cảnh báo với Chính Tử Khanh, mà còn trơ mắt nhìn hắn bị một mũi tên đâm trúng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.