Xuyên Nhanh: Nam Thần Lặng Lẽ Thích Ta

Chương 42: Bá tổng tiểu khả ái (42)




Editor Ochibi
Nghĩ đến cô rất nhanh sẽ đánh bại kẻ thần bí, Tiên Tảo Tảo lập tức có tinh thần hơn rất nhiều.
Nhất định phải cho đối phương biết, cô không phải dễ chọc!
Tiếng đàn chậm rãi kết thúc, cả người Tiên Tảo Tảo lại lần nữa trở nên đáng yêu, cô nghiêng đầu nhìn về phía đối tượng công lược, người kia cũng đang nhìn cô.
Đôi mắt nam nhân lộ ra thưởng thức hiếm có, thấy Tiên Tảo Tảo đàn xong liền đi đầu vỗ tay, tư thế đẹp lại soái khí.
Tiên Tảo Tảo nghe được vỗ tay, khói mù trong lòng tức khắc tan biến.
Cô đứng dậy đi đến đối tượng công lược, khom lưng ghé vào bên người nam nhân, nhỏ giọng nói: “Lệ ca ca anh thích không, em đây sẽ đàn nhiều cho anh nghe ha.”
Lệ Đình:…… Đầu tiên là hắn liếc mắt người nào đó muốn nhào lên tới, lúc này mới quay đầu duỗi tay xoa xoa đầu vật nhỏ.
“Chỉ đàn cho tôi nghe?” Hắn hỏi.
Lời này không biết nói cho ai nghe, âm điệu cũng cao hơn so với bình thường.
Chủ tiệm nhếch khóe môi, mẹ kiếp, là bá tổng bộ ghê gớm lắm sao?
Công khai khoe ra cẩu lương gì chứ, thật phiền!
Người nào đó nghĩ đến sẽ còn bị ăn cẩu lương nhiều hơn, hắn quay đầu nhìn lại, người sau nhẹ giọng nói một câu: “Xin không quấy rầy Boss yêu đương.”
Chủ tiệm mỹ thiếu niên:…… Ha ha, yêu đương còn cần thủ hạ giúp đỡ, bá tổng yêu đương quả nhiên không giống người thường!
Tiên Tảo Tảo không nhận ra giọng điệu Lệ Đình khác trước, cô đỡ lấy bàn tay to khớp xương rõ ràng, ngốc ngốc gật đầu.
Sau đó, cô phát hiện đối tượng công lược cười.
Người vốn dĩ lớn lên vạn nhất chọn một, mặt lạnh dài lâu, đột nhiên cười rộ lên, lực công kích dĩ nhiên không nhỏ.
Tiên Tảo Tảo: Nha, thì ra chỉ cần đánh đàn cho đối tượng công lược, là có thể làm đối phương vui vẻ, cô cảm giác khả năng bắt được tâm nguyện đối phương lại tăng lên.
Vì thế, cô cũng đi theo Lệ Đình cười ngây ngô, tâm tình rất tốt, nhưng đột nhiên cả người Tiên Tảo Tảo phát lạnh.
Sau lưng, có người theo dõi với ý đồ không tốt, đang dò xét.
Là ai?
Cô cảnh giác quét mắt bốn phía, trong đại điện im ắng, cứ như cảm giác vừa rồi lưng như kim chích, chẳng qua là ảo giác của cô.
Tiên Tảo Tảo không phát hiện bất kì dị thường gì.
“Làm sao vậy?” Lệ Đình cảm giác được bả vai căng thẳng của Tiên Tảo Tảo, đôi mắt màu khói bụi tức khắc sắc bén, phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn chủ tiệm.
Đôi mắt chủ tiệm mỹ thiếu niên sáng ngời, hận không thể vẫy đuôi với Tiên Tảo Tảo:…… Nhìn tôi làm gì, tôi vẫn chưa làm cái gì đâu!
Lệ Đình:……
Hắn xoa bóp giữa mày, có lẽ người này cũng không dám làm gì, hắn quay đầu lại tiếp tục nhìn về Tiên Tảo Tảo, người sau lắc lắc đầu với hắn.
Tiểu biểu tình kia tràn ngập ỷ lại, còn có một chút khẩn trương.
Hắn không nói gì, dường như cũng nói không nên lời.
“Không có việc gì, có thể là gió núi,” Tiên Tảo Tảo cũng lo lắng là mình lầm, cho nên lần nữa lắc đầu với Lệ Đình, nhưng làm như vậy cô lại nhịn không được để sát vào đối tượng công lược.
Lệ Đình chú ý tới, đây là động tác tìm kiếm bảo vệ, hơn nữa là theo bản năng.
Trong lòng hắn đột nhiên bị nhu tình nào đó lấp đầy, chưa kịp suy nghĩ, tay đã kéo lấy người đáng yêu.
Cảm giác được tay bị giữ chặt, Tiên Tảo Tảo ngẩng đầu: “A?”
“Chúng ta đi,” Lệ Đình nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn phía chủ tiệm giọng liền lạnh đi nói: “Nếu đã nhìn trúng cầm, cũng mang theo đi.”
“Tôi không đồng ý!” Đây là chủ tiệm mỹ thiếu niên rống giận.
“Nếu không đồng ý, người cũng mang theo đi,” những lời này là Lệ Đình nói với Mộc Phong, Mộc Phong lập tức làm bộ dáng muốn mang người đi.
“Muốn mang tôi theo ở cùng tiểu khả ái sao?” Ai biết chủ tiệm mỹ thiếu niên không phản không, mắt sáng lên hứng thú nhìn Tiên Tảo Tảo, nhờ nhân viên trông cửa hàng, hắn tự đóng gói đi theo đi rồi.
Lệ Đình xem xong vẻ mặt chán ghét, hắn xua xua tay nói: “…… Bỏ đi, không mang người theo nữa.”
Chủ tiệm:…… Kẻ lừa đảo! Cho cậu trói, cậu mau trói tôi theo đi!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.