Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 437: Tôi bị học trưởng theo đuổi (15)




Edit by Shmily
#Do not reup#
----------------------------------
Hắn xem lại video đó một lần nữa, ánh mắt không hề rời đi màn hình máy tính, môi mỏng mấp máy, hỏi: "Đây là ai?"
Khúc Phàm cảm thấy thật không dễ dàng, thế mà còn có thể hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Cậu ta nhanh chóng nói: "Ninh Nhĩ Nhĩ đó, lúc sáng tôi nói với cậu rồi mà."
Khúc Phàm nhận lấy máy tính, lướt về phía bên dưới.
Sau đó trả lời: "Có rất nhiều bài viết trên diễn đàn viết về Ninh Nhĩ Nhĩ, gần đây người chụp lén cô ấy có không ít, chính diện hay bên mặt cũng đều có, cậu xem này."
Trên ảnh chụp, thiếu nữ mặc quân phục, ngồi dưới tàng cây tránh nắng.
Cô dựa vào thân cây, thân hình mảnh khảnh đứng cạnh thân cây thô tráng trông càng thêm tinh tế.
Tóc bị gió thổi có chút loạn, đại khái là cảm thấy nó che mất tầm mắt mình cho nên cô liền duỗi tay sửa sang lại một chút.


Ảnh chụp có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt với bàn tay của cô.
Yết hầu Giang Kiệu lăn lộn hai cái, người này là Ninh Nhĩ Nhĩ, giống với nữ sinh hắn nhìn thấy lúc nãy.
Cho nên nói, cô chính là Ninh Nhĩ Nhĩ.
Lúc ấy hắn khen cô thế nào nhỉ?
"Chân của cô rất đẹp, so với cô người mẫu gọi là Nhĩ Nhĩ kia thì không kém."
Những rối rắm trong lòng rốt cuộc cũng đã được giải đáp, cũng hiểu ra được rằng vì cái gì mà cô cư nhiên chạy mất không thèm nói chuyện với hắn nữa.
Dựa theo lời Khúc Phàm nói thì Ninh Nhĩ Nhĩ rất nổi tiếng.
Cho dù hắn chưa thấy qua, nhưng làm trò trước mặt bản nhân của người ta như vậy thì phỏng chừng cô sẽ cảm thấy là mình đang chơi cô.
Giang Kiệu cảm thấy là mình cần nên nói rõ một chút, hắn không hề có ý tứ trêu đùa cô.
Bất quá trời đã khuya rồi, cho dù hắn có vào được ký túc xá nữ đi nữa thì cũng sẽ quấy rầy đến đối phương.


Hắn chỉ cảm thấy đối phương rất hợp với mình, cho nên không muốn tạo thành bối rối với cô.
Áp xuống du͙ƈ vọиɠ muốn giải thích rõ ở trong lòng, Giang Kiệu liền cảm thấy vui vẻ hơn.
Ít nhất thì hiện tại hắn đã biết cô là ai, muốn đi tìm cũng không quá phiền toái.
Giang Kiệu lại nghĩ tới chuyện xé nhau trên diễn đàn mà Khúc Phàm nói, liền hỏi cậu ta: "Cậu nói bọn họ xé nhau trên diễn đàn là sao?"
Khúc Phàm thu hết tất cả phản ứng của Giang Kiệu vào mắt, trước kia hắn chưa từng hỏi tới chuyện của diễn đàn cả.
Nhớ rõ lúc trước có một bài viết nói về vụ tự sát của học sinh trong trường, đại khái là một nam sinh vì một nữ sinh mà một hai đòi tự sát, sau đó nháo lên tận diễn đàn, lúc ấy cậu ta hỏi Giang Kiệu có muốn xóa hay không, đối phương chỉ trả lời đúng hai chữ: Tùy cậu.


Giống như không quá quan tâm tới mấy chuyện như thế này.
Tuy rằng xác thật là chuyện chẳng có liên quan gì tới hắn, bất quá đó cũng đủ chứng minh người này có bao nhiêu lãnh đạm bạc tình.
Khúc Phàm lướt tới phần bình luận đang cãi nhau cho Giang Kiệu xem, tầm mắt Giang Kiệu đảo qua, nhìn thấy đều là những lời đang mắng cô thì liền bắt đầu lên tinh thần.
Giang Kiệu nói: "Đưa máy cho tôi."
Khúc Phàm đưa máy cho hắn, cho là hắn tính quản chuyện này.
Giang Kiệu cũng là quản lý của diễn đàn, lúc ấy không biết có ai ở trong trường bịa đặt loạn ngôn về khu dân nghèo, Giang Kiệu liền đi học cách hack máy tính một khoảng thời gian rồi quay lại hack luôn cả diễn đàn trường học, đem tất cả những bài viết đó xóa hết.
Sau đó trường học lại sợ hắn hack thêm lần nữa, liền dứt khoát giao quyền quản lý cho hắn.
Cậu ta với Giang Kiệu cùng nhau quản lý, bất quá đai đa số đều là cậu ta ra mặt, Giang Kiệu lại chưa từng lên tiếng một lần nào.
Khúc Phàm vừa thò lại gần liền thấy Giang Kiệu trả lời phía dưới bài viết kia một chữ: Xóa.
Ngay cả cái lý do cũng không có, đã thấy hắn trực tiếp ấn xóa bài viết.
Nam sinh đăng bài còn đang xem bình luận bên dưới, vừa uống nước vừa xem.
Giây tiếp theo, nước trong miệng liền trực tiếp phun cả lên màn hình máy tính.
Cậu ta đứng dậy, kề sát vào màn hình, bài viết đã không còn nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.