Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 420: Cho ta mượn long bào của ngươi (53)




Edit by Shmily
#Do not reup#
------------------------------
Trong mắt Quân Trì đựng đầy ý cười, ngữ khí lại thập phần vô tội nói: "Thái hậu, người đang nói gì thế, sao trẫm nghe không hiểu? Ngọc tỷ với binh phù không phải vẫn luôn ở chỗ trẫm hay sao?"
Bộ dáng xuân phong đắc ý của hắn đâm đến hai mắt thái hậu đau đớn lên.
Thái hậu tức giận tới suýt chút nữa nói không ra lời: "Rõ ràng chính là ngươi... Ngươi bảo tên cẩu Lan Dư kia tới dụ hoặc ai gia, làm ai gia..."
Lời còn chưa nói xong, Quân Trì đã đánh gãy lời bà ta, trong mắt hắn mang theo nguy hiểm nhàn nhạt: "Ăn nói cẩn thận."
Lúc này thái hậu mới bừng tỉnh, bản thân thiếu chút nữa đã không nói nên lời.
Sau đó liền thấy Quân Trì xoay người, đối mặt với các vị đại thần, nói: "Trước kia là trẫm hỗn trướng, hiện tại lấy hai thứ đồ này ra cũng là vì để chứng minh, từ hôm nay trở đi, trẫm sẽ quản lý quốc gia này thật tốt, tuổi tác thái hậu đã cao, đã là lúc an nhàn tuổi thọ rồi."


Đồ ở chỗ hắn, Quân Trì cũng rất thanh tỉnh.
Còn có cái gì để nói nữa.
Thái hậu lập tức không chịu được, tức đến hôn mê bất tỉnh.
Thời điểm tỉnh lại thì đang nằm ở trên giường, nghe được thanh âm ầm ĩ ở bên ngoài, đầu bà ta đau đến không chịu nổi, gọi một cung nữ tới hòi dò: "Bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào như vậy?"
Cung nữ lập tức trả lời: "Bẩm nương nương, bệ hạ sai người đem tất cả hoa cỏ trong điện mang đi, còn cho người điều tra cả cung điện này."
Thái hậu rút gối đầu ra ném xuống mặt đất, tức muốn hộc máu mà nói: "Nơi này cũng không phải là tẩm cung của hắn, hắn muốn tra liền tra sao."
Cung nữ rũ đầu, không nói một lời.
Hiện tại nào còn giống như trước kia nữa, Hoàng Thượng đã bắt đầu cường điệu sửa sang lại toàn bộ hoàng cung rồi.


Ai dám kháng chỉ chứ.
Thái hậu tức giận trong chốc lát, bắt đầu cười lạnh: "Hắn thật ra là rất thông minh, biết đem những thứ kia vơ vét đi."
Cung nữ nghĩ nghĩ, vẫn quyết định ăn ngay nói thật: "Bệ hạ dường như tính đem toàn bộ thứ kia nhổ hết, một chút cũng không lưu lại."
"Ngươi nói cái gì?"
Thái hậu bỗng nhiên ngồi dậy từ trên giường, sau đó lại cảm thấy Quân Trì có thể là điên rồi.
Cư nhiên muốn hủy hết toàn bộ thứ đó.
Hắn không muốn sống nữa sao?
Thái hậu lười phải quản mấy việc này, tuy bà ta đã bại, nhưng dù thế nào thì bà ta vẫn là thái hậu, có bà ta ở đây, Quân Trì sẽ không thể động vào bà ta.
Bà ta vẫn chưa có thua.
Đầu lại bắt đầu đau, thái hậu sai người đi thỉnh thái y.
Thái y bắt mạch cho thái hậu xong, sờ sờ râu nói: "Mấy ngày gần đây nương nương cần phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể nóng giận, còn có..."


Thấy thái y có gì đó kiêng kị, thái hậu vội nói: "Còn có cái gì?"
Thái y thở dài: "Nương nương có dùng thứ gì khác không? Mạch tượng của nương nương rất hỗn loạn, khi thì dồn dập khi thì bằng phẳng, hẳn là đã dùng thứ đồ gì dễ gây nghiện cho con người rồi."
Đồ dễ gây nghiện cho con người...
Vậy thì chỉ có thứ kia.
Nhưng bà ta đã ăn qua thứ kia đâu.
Bà ta không muốn nghe nữa, lập tức cho người tiễn thái y đi.
Sau khi sự tình chấm dứt, Quân Trì liền đem mọi chuyện đều nói cho vân Phiếm Phiếm.
Tuy Vân Phiếm Phiếm biết, nhưng vẫn có chút lo lắng.
Nàng hỏi: "Ngươi không sợ chịu không nổi sao?"
Hiện tại Quân Trì cảm thấy nhân sinh đã viên mãn, chuyện hắn nên làm cũng đã làm, người mình thích cũng đã ở bên cạnh hắn.
Hắn không thèm để ý nói: "Không phải còn có nàng sao?"
"Ta?"
Ánh mắt Quân Trì tức khắc trở nên ái muội, một bộ hồng y của hắn rơi xuống đất, cả người còn giống yêu tinh hơn so với nàng.
Thấy nàng nhìn mình, thanh âm Quân Trì đè thấp xuống, mang theo vài phần ý vị câu nhân: "Lúc ấy ta khó chịu, không phải nàng đã hôn ta sao?"
Vân Phiếm Phiếm thấy hắn đã bắt đầu chơi xấu, thập phần tuyệt tình nói: "Ta muốn về nhà một khoảng thời gian."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.