Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 416: Cho ta mượn long bào của ngươi (49)




Edit by Shmily
#Do not reup#
------------------------------------
Ảo giác dần dần biến mất, hắn lại bắt đầu điên cuồng ăn những thứ kia.
Có như vậy mới có thể nhìn thấy nàng một lần nữa.
Mỗi ngày mỗi ngày đều lặp lại tra tấn mình như vậy.
Cuối cùng, vào một ngày nào đó, hắn ngã xuống bên cạnh khối núi giả.
Một ngã này, hắn không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.
Bởi vì hắn lại thấy nàng.
Nàng mặc y phục màu lam, giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng.
Cả người vừa tươi đẹp lại có sức sống.
Nàng giống như u lan nở rộ vào ban đêm, cả người đều tản ra hương thơm ngào ngạt.
Vân Phiếm Phiếm thừa dịp ban đêm mà tiến cung, nàng có Tiểu Bạch Thái cho nên chỉ cần xung quanh có người, Tiểu Bạch Thái liền sẽ nhắc nhở nàng
Dọc theo đường đi nghiêng ngả lảo đảo, thời điểm sắp đi tới điện của Quân Trì thì nàng liền thấy hắn đang đi về một hướng nào đó.


Nàng đi theo phía sau hắn, thấy hắn vấp phải một cục đá ngã xuống bên cạnh núi giả, vốn còn muốn đứng yên quan sát xem hắn muốn làm gì, ai ngờ được hắn cư nhiên nằm đó không hề nhúc nhích.
Lúc này Vân Phiếm Phiếm liền có chút sợ hãi.
Nàng nhanh chóng chạy qua muốn kéo hắn, kết quả lúc đối phương nhìn thấy nàng, hai mắt lại sáng đến dọa người.
Nàng còn chưa kịp kéo hắn lên thì đã bị hắn kéo xuống.
Thân thể nặng nề ngã vào trong ngực hắn, hắn lặp lại mấy lần câu: "Bắt được nàng rồi."
"Đừng đi, ta không muốn nàng đi."
"Đừng rời khỏi ta."
Vân Phiếm Phiếm thấy hắn nói một lúc, khóe mắt đã đỏ lên.
Từ chóp mũi dường như ngửi thấy một cổ mùi máu tươi.
Nàng bò dậy khỏi người Quân Trì, đầu tiên là dò xét trước người hắn, sau đó lại cảm thấy vết thương hẳn là ở phía sau lưng hắn.


Nàng muốn xem lưng hắn, nhưng hắn lại không chịu xoay người sang chỗ khác.
Vân Phiếm Phiếm chỉ có thể kiên nhẫn nói: "Quân Trì, để ta xem lưng ngươi một chút, cho ta xem ta sẽ không đi nữa."
Quân Trì vừa nghe liền lập tức trở nên ngoan ngoãn, đưa lưng ra cho nàng nhìn.
Hắn mặc y phục màu đen, cho nên nhìn không rõ lắm, Vân Phiếm Phiếm chỉ có thể dùng tay sờ.
Quả nhiên, sờ thấy một mảnh ướŧ áŧ.
Ngón tay chà xát, phát hiện đó thật sự là máu.
Lại nhìn kỹ, nơi Quân Trì vừa nằm có một cục đá bén nhọn.
Bản thân hắn ngã vào nó, sau đó liền kéo nàng vào trong ngực, như vậy lực tác động hẳn là không hề nhỏ.
Quân Trì lại không nói cái gì cả, chỉ muốn nàng.
Vân Phiếm Phiếm vừa tức vừa đau lòng.
Không muốn để ý tới hắn, nhưng mà lần tiến cung này không phải là do nàng muốn thấy hắn hay sao?


Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy trước tiên xử lý miệng vết thương của hắn trước thì tốt hơn.
Lại ghé tới bên tai hắn nói: "Nơi này tối quá, chúng ta về tẩm cung được không?"
Quân Trì gật gật đầu: "Được."
Thời điểm Lư công công nhìn thấy Vân Phiếm Phiếm xuất hiện thì liền cho rằng mình bị lão thị.
Hắn nhớ rõ Tề cô nương đã ra khỏi cung rồi mà, sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Sau đó lại thấy Quân Trì đi cùng nàng, hắn lập tức hỏi: "Bệ hạ sao vậy?"
"Hắn bị thương, cần thuốc bôi ngoại thương."
Lư công công thấy Quân Trì đi đứng vẫn còn rất vững vàng, bất quá ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi người nữ tử bên cạnh, liền cảm thấy buồn cười.
Vân Phiếm Phiếm thấy Lư công công cười, tức khắc liền hiểu rõ là vì cái gì.
Có chút ngượng ngùng, nàng nhanh chóng mang theo Quân Trì tiến vào tẩm cung.
Lư công công chờ bọn họ đi vào mới nhìn chằm chằm đám tiểu thái giám kia, thả chậm ngữ tốc, nói: "Chuyện hôm nay nhìn thấy, các ngươi đều biết phải làm như thế nào đúng chứ? Nếu để ta nghe được một chút tin tức thì đám người các ngươi một người cũng sẽ chạy không thoát đâu."
Những thái giám này đều là Lư công công tự mình chọn, đặt ở bên người Quân Trì để hầu hạ, tự nhiên là có thể tin được.
Bất quá không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu như ai đó để lộ tiếng gió thì chỉ sợ nỗ lực của bệ hạ sẽ trở nên uổng phí hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.