Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 403: Cho ta mượn long bào của ngươi (36)




Edit by Shmily
#Do not reup#
--------------------------------
Nàng không chút bận tâm tới thân phận của hắn, nói: "Muốn cái kia."
Ngón tay chỉ chỉ, ý để cho hắn biết.
Quân Trì cười cười với nàng: "Muốn thì tự mình hái, trẫm là vua của một nước, sẽ không làm loại chuyện này."
Ống tay áo bị người kéo kéo, nàng mở to mắt, trong mắt mang theo khát cầu.
Hắn cúi đầu, nhìn cái tay đang nắm lấy vạt áo mình.
Ngón tay nho nhỏ, trắng nõn, giống như thứ nàng nắm không phải ống tay áo của mình mà là tâm can của mình vậy.
Quân Trì rũ mắt, nói: "Không có lần sau."
Nói xong, cư nhiên thật sự tính toán đi hái cho nàng.
Lư công công bên cạnh nhìn thấy hết ở trong mắt, lắc lắc đầu.
Bệ hạ a, nào có cái gì mà không có lần sau chứ, một lần phá lệ thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba thôi...


Quân Trì dù có cao hơn nàng nhiều đi nữa thì vẫn cách đóa hoa kia một khoảng xa.
Hắn duỗi tay kéo vài lần vẫn không tới, nhưng lại nghe được tiếng cười của Vân Phiếm Phiếm.
Hắn dứt khoát không với nữa, trực tiếp leo lên cây hái.
Sau đó Vân Phiếm Phiếm lại lên mặt, bảo hắn hái thêm vài cành nữa.
Chờ sau khi hái xong, Quân Trì xuống dưới, không vui đưa hoa đào cho nàng.
Cung nữ xung quanh nhỏ giọng nghị luận, thấy Quân Trì nhìn qua thì lập tức tản ra làm chuyện của mình.
Quân Trì tùy tiện bứt một bông, cài lên tóc nàng, tóc đen nhiễm mùi hương hoa đào, nhẹ ngửi một chút còn có thể ngửi được mùi hương của nàng trộn lẫn với mùi hoa đào nhàn nhạt.
Hai người ngắm hoa một hồi lâu, Vân Phiếm Phiếm bỗng nhiên tới tới lời hẹn gặp mặt với La Tố Vi, lập tức đem hoa nhét vào trong tay Quân Trì, nói: "Bệ hạ, ta có chút việc, đi trước đây."


Thấy bước chân nàng vội vàng chạy đi, Quân Trì cũng đi theo đằng sau.
Lư công công bất đắc dĩ, đành phải phân phó những cung nữ thái giám theo sát.
Vì thế một hiện tượng cực kỳ quái lạ xuất hiện.
Vân Phiếm Phiếm chạy ở phía trước, Quân Trì đuổi theo phía sau, đằng sau hắn lại là một đám cung nhân đông đúc.
Người nhìn thấy hình ảnh này cơ hồ đều cảm thấy bản thân mình bị hoa mắt rồi.
Sau đó, Quân Trì liền nhìn thấy Vân Phiếm Phiếm chạy về phía một tiểu cung nữ.
Hai người nhìn nhau cười, bộ dáng giống như rất thân thiết.
Hoa đào trên tay suýt nữa bị Quân Trì bóp gãy.
Quân Trì ở nơi xa lẳng lặng nhìn hai người, cảm thấy hình ảnh thập phần chói mắt.
Lư công công đứng phía sau nhìn, thấy hoa đào sắp bị bóp nát hết, liền nhanh chóng nói: "Bệ hạ, nô tài giúp người cầm nó."


Quân Trì ngoài cười nhưng trong không cười, trong mắt lập lòe hàn quang, thanh âm cực nhẹ nói: "Không cần."
Lư công công nghe ngữ khí này liền biết không thích hợp, lại nhìn Vân Phiếm Phiếm với cung nữ kia đang trò chuyện đến vui vẻ, trong lòng cũng không biết nên vui hay là nên buồn.
Vui chính là vì bệ hạ rốt cuộc cũng đã biết để ý tới cảm xúc của người khác.
Buồn là bởi nếu đối phương không đủ yêu thương bệ hạ, như vậy người cuối cùng bị thương sẽ chỉ có hắn mà thôi.
La Tố Vi nói chuyện với Vân Phiếm Phiếm vài câu, sau đó từ trong ngực lấy ra một phong thư, đưa cho Vân Phiếm Phiếm.
Nàng nói: "Ta muốn nhờ ngươi đưa phong thư này tới cho phụ thân của ta, cũng chính là La thừa tướng."
Nàng thân là cung nữ, không được tự do như Vân Phiếm Phiếm bây giờ.
Vân Phiếm Phiếm gật đầu đáp ứng.
La Tố Vi tạm biệt nàng, vừa định đi thì liền thấy nam tử đứng ở phía đằng kia.
Thân hình hắn cao lớn thon dài, lại cầm vài cành hoa đào ở trên tay, nhìn có chút buồn cười.
Tuy La Tố Vi chưa từng thấy hắn, nhưng trực giác nói cho nàng biết, người này chính là đương kim Thánh Thượng.
Hiện tại hắn chịu đứng ở đó chờ, hẳn là đang chờ người bên cạnh nàng đi.
Được Hoàng Thượng thiên vị, là hạnh, cũng là bất hạnh.
Tầm mắt La Tố Vi bị đối phương bắt được, đối phương cau mày nhìn nàng một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.