Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 402: Cho ta mượn long bào của ngươi (35)




Edit by Shmily
#Do not reup#
-----------------------------------
"Có đau không?"
Quân Trì gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt nàng, giống như trên mặt nàng có thứ gì đó hắn muốn nhìn thấu vậy.
Đối với lời nói của nàng lại không quan tâm.
Thời điểm Vân Phiếm Phiếm tiếp tục chấm thuốc bôi tiếp cho hắn, hắn liền bắt lấy cổ tay của nàng.
Sức lực vô cùng lớn, giống như muốn bóp gãy xương cổ tay của nàng vậy.
Vân Phiếm Phiếm gần như là nhíu chặt mày, ngẩng đầu nhìn hắn, liền thấy Quân Trì lại trở về bộ dáng trước kia, biểu tình nghiêm túc, trong mắt là tinh quang sáng lạn.
"Nàng thích ta?"
Hắn đã nghĩ kỹ rồi.
Bản thân hắn không giống với người bình thường, hắn đã gϊếŧ người, trên tay đã nhuốm rất nhiều máu.
Việc xấu hắn làm không thiếu, tội ác chồng chất.


Nếu như nàng phủ nhận, hắn sẽ nỗ lực cưỡng ép mình đẩy nàng ra xa.
Sau đó, hắn sẽ đưa nàng ra khỏi cung, cho nàng tự do, từ đây trời cao rộng lớn mặc chim bay.
Nhưng nếu nàng không phủ nhận...
Đồng tử Quân Trì kịch liệt co rút lại, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.
Nếu nàng không phủ nhận thì sao?
Hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Duy nhất có thể khẳng định chính là hắn nhất định sẽ không để nàng chạy thoát, thiên đường hay địa ngục hắn đều sẽ kéo nàng theo cùng.
Vân Phiếm Phiếm thấy hắn có chút thất thố, liền trấn an hắn, dùng cái tay còn lại của mình vỗ vỗ lên mu bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay nàng.
Sau đó nói: "Thích."
Chỉ có một chữ nhưng lại đổi lấy được niềm vui vẻ lớn lao của đối phương.
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy hai mắt có chút chua xót, có chút muốn khóc.


Mấy năm nay Quân Trì không có một chuyện nào làm cho hắn thực sự vui vẻ cả, ngay cả một bữa cơm ngon đầm ấm của người bình thường hắn cũng không có.
Đồ hắn ăn, tất cả đều là độc dược, là độc dược ngày đêm hành hạ hắn.
Hiện tại, thứ duy nhất có thể làm hắn vui vẻ cư nhiên lại chỉ là một chữ nhẹ nhàng tựa như gió của nàng.
Nàng cúi người tới gần hắn, giống như chim non sưởi ấm tựa vào lồng ngực hắn.
Quân Trì lập tức buông lỏng cái tay đang nắm chặt lấy nàng ra, theo bản năng mà ôm lấy người trong lòng.
Nàng nói: "Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi thì đã thích ngươi rồi, cho nên, đừng không vui như vậy, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, sau này cũng sẽ không đi đâu hết."
Trái tim hai người kề sát nhau, Vân Phiếm Phiếm có thể cảm giác được thanh âm của tim đập, rất nhanh.


Chỉ là không biết là của nàng hay là của hắn, hay có thể đó là của cả hai người.
Quân Trì khàn khàn nói: "Nàng có biết vừa rồi mình đã mất đi một cơ hội không? Ta vốn tính thả nàng ra khỏi cung, nhưng nàng cư nhiên lại nói ra loại lời nói này, như vậy, nàng đã không còn cơ hội nữa rồi."
Vân Phiếm Phiếm: "Ý của bệ hạ là tính thả ta ra khỏi cung để gả chồng sao?"
Nàng vừa nói như vậy, trong đầu Quân Trì liền lập tức tưởng tượng ra viễn cảnh đó.
Nàng mặc hỷ phục, gả cho một nam tử khác, hai người động phòng, nàng sẽ ôn nhu cười với nam tử kia, còn gọi hắn là tướng công.
Có lẽ sau này, bọn họ còn sẽ có hài tử, con cháu đầy đàn.
Chỉ nghĩ như vậy thôi cũng đã làm hắn hít thở không thông được rồi.
Quân Trì hung tợn nói: "Đừng có nằm mơ, ta có chết cũng sẽ không thả nàng đi."
Sau khi nói hết ra với nhau, giữa hai người cũng có chút biến hóa.
Ngày hôm sau, Quân Trì hạ triều liền mang nàng đi ngắm hoa đào.
Bên trong vườn đào vừa lúc nở hoa, ngẫu nhiên cũng có vài tiểu cung nữ đứng từ xa ngắm nhìn.
Thấy Quân Trì ở chỗ này, cũng không dám tới quá gần, sợ Quân Trì giận chó đánh mèo lên người các nàng.
Bất quá có một số cung nữ chưa từng thấy qua Quân Trì mang theo cô nương nào, có chút tò mò, liền đứng ở gần đó nhìn không có rời đi.
Vân Phiếm Phiếm thấy được một đóa hoa đào ở tít trên cành cao.
Hoa đào nở rộ rất đẹp, từng cánh hoa bao quanh những nụ hoa tạo thành từng chùm hồng rực.
Nàng cảm thấy nếu hái xuống cắm vào bình thì sẽ rất đẹp.
Nhưng chiều cao nàng không với tới được, vì thế tầm mắt liền dừng ở trên người Quân Trì đứng bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.