Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 281: Cầu anh mang em (16)




Edit by Shmily


#Do not reup#


----------------------------------


Còn may là cô chưa tiếp xúc với hắn ta nhiều, loại người này thật sự là quá đê tiện.


Tiếp thu cốt truyện cộng thêm việc nghĩ ngợi lung tung khiến thời gian trôi qua rất nhanh.


Cô không biết bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích của mình đã sớm lọt vào trong mắt của người kia.


Kiều Thời Việt vứt bỏ thân phận người mẫu của mình, chậm rãi đi tới gần ngồi ở bên cạnh cô.


Nửa bên mặt cô bị bóng đen bao phủ, hương vị thuộc về người khác xâm nhập vào trong khoang mũi của cô.


Đó là một loại hương vị thanh mát, giống như bồ kết lại giống như huân hương dùng khi giặt quần áo.


Ngẩng đầu, Kiều Thời Việt liền thấy đôi mắt của thiếu nữ giống như mặt gương sáng ngời, bên trong toàn bộ đều là hắn.


Phỏng chừng không nghĩ mình sẽ tới gần, cô có chút nóng nảy, cánh môi phấn nộn hơi động, sau đó cư nhiên lại nói ra một câu: "Anh... sao anh lại động đậy... Tôi còn chưa có vẽ..."


Ánh mắt Kiều Thời Việt xẹt qua bức tranh bên cạnh.


Bên trên thực sự có hình, cô vẽ còn rất tinh tế.


Cho dù chỉ là đường phác họa cũng đều có thể thấy được sự nghiêm túc từ người vẽ.


Tâm tư trêu ghẹo cô của hắn cũng biến mất, đứng thẳng người, ánh mặt trời xuyên qua đuôi lông mày của hắn chiếu ở trên môi, hắn hơi mỉm cười, đáp: "Xin lỗi."


Nói xong liền lui về phía sau vài bước, ngồi lại vị trí ban nãy.


Vân Phiếm Phiếm nhanh chóng thu hồi tâm tư, nghiêm túc vẽ tranh.


Nhưng mà trong đầu toàn là hình ảnh của đối phương, nhìn tranh cũng khó có thể hạ bút.


Đặc biệt là đối phương lại còn là chawuciren cùng mình chơi game.


Bảo cô nghe giọng nói, kỳ thật cô cũng chẳng nghe ra được, một lòng một dạ chỉ nghĩ tới cốt truyện của đối phương.


Sau đó kết hợp với cốt truyện, lại nghe giọng nói của hắn một lần nữa, cô mới phát giác ra hắn chính là chawuciren.


Sớm biết chawuciren là hắn, cô có phải nên bán manh nhiều một chút hay không? Ít nhất thì cũng phải xin được phương thức liên hệ.


Tiểu Bạch Thái đánh gãy ảo tương của cô: "Ký chủ đại nhân ngưng ảo tưởng, cô là streamer đó, thời điểm live thì phải ăn nói cẩn thận, hành động đúng mực."


Tận tình khuyên bảo như vậy rồi mà nó phát hiện ký chủ nhà nó căn bản không nghe nó nói.


Thay vào đó là trộm trộm ngắm Kiều Thời Việt.


Tiểu Bạch Thái tức khắc cảm thấy trong lòng chua xót, người ký chủ đại nhân nhà nó thích nhất lại không phải là nó!


Thật vất vả mới vẽ xong, Vân Phiếm Phiếm nhìn nhìn tác phẩm của mình, gỡ tờ giấy vẽ xuống đưa cho Kiều Thời Việt.


"Cho anh đó, cảm ơn đã làm người mẫu cho tôi."


Kiều Thời Việt: "Không có gì, vừa lúc tôi cũng đang rảnh."


Nếu người quen biết hắn thì nhất định sẽ vạch trần cái lời nói dối này của hắn.


Đây là Kiều Thời Việt sao? Cái người chưa từng lãng phí thời gian làm chuyện vô nghĩa, có rảnh cũng sẽ không lãng phí sức lực lên người người khác đây sao?


Kiều Thời Việt cúi đầu nhìn tranh vẽ, ngay ở lúc Vân Phiếm Phiếm còn đang nghĩ xem nên làm thế nào mới có số điện thoại của hắn thì Kiều Thời Việt lại chủ động: "Cô vẽ tranh không tệ, nếu có thể, tôi muốn nhờ cô một việc có được không?"
"Chuyện gì?"


"Nhờ cô giúp em gái tôi vẽ tranh."


Vì thế, Vân Phiếm Phiếm liền thành công có được số điện thoại của hắn.


Cô cầm điện thoại, nhìn Kiều Thời Việt rời đi, còn có chút không thể tin nổi.


Đơn giản như vậy đã có được?


Mơ mơ màng màng xoay người đi về nhà.


Lúc lên lầu, cô mới phản ứng lại một ngày hôm nay đã xảy ra cái gì.


Vân Phiếm Phiếm đợi tới giữa trưa mới live stream, toàn bộ quá trình đều là vẽ tranh.


Sau khi live xong, cô liền tắt đi, tự mình mài dũa kĩ thuật.


Ừm, mặc kệ nói như thế nào, cô phải luyện cho thật tốt mới có thể làm được loại chuyện khó khăn như cô giết người hắn nhặt đồ kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.