Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 274: Cầu anh mang em (9)




Edit by Shmily


#Do not reup#


---------------------------------


Bác gái ban nãy vừa chào hỏi Vân Phiếm Phiếm nghi ngờ liếc nhìn nam sinh.


Ánh mắt kia phảng phất như đang nhìn một tên lừa buôn bán các cô gái vậy.


Tịch Minh cảm thấy rất mất mặt, cậu ta cầm theo một đống đồ đi về phía tiểu khu phía trước.


Kiều Thời Việt là bị tiếng chuông cửa đánh thức.


Đã lâu rồi không được ngủ một giấc an ổn, khó có được khoảng thời gian tương đối an nhàn như lúc này, lại chỉ có thể ngủ được một chút.


Hơn 9h hắn đánh răng ăn bữa sáng xong, lại phát hiện không có chuyện gì cần làm nữa, liền tiếp tục nằm trở về.


Lúc bị đánh thức, hắn hiển nhiên còn có chút không cao hứng, tùy tiện xoa xoa mái tóc hỗn độn, đi tới phòng khách mở cửa.


Lúc nhìn thấy người tới là ai, Kiều Thời Việt liền buông lỏng tay nắm cửa ra.


Hắn mặc trang phục ở nhà, dưới thân là quần trắng ống rộng, thế nhưng lại bị đôi chân dài thẳng tắp của hắn làm cho căng lên.


Cho dù giờ phút này vẻ mặt hắn có buồn ngủ không kiên nhẫn thì vẫn như cũ không che đậy được giá trị nhan sắc cao ngất kia.


Kiều Thời Việt, đội trưởng trước kia của cậu.


Cũng là người Tịch Minh ghét nhất.


Bất luận là năng lực hay là nhân khí, hắn đều có thể nghiền áp cậu.


Tịch Minh giơ đồ trong tay lên, giống như trước kia cười với hắn: "Đội trưởng, tôi tới thăm cậu đây, đây là đồ tôi mua, chắc là cậu sống cũng không tốt lắm."


Kiều Thời Việt đã hoàn toàn thanh tỉnh.


Hắn nhìn Tịch Minh như nhìn bệnh nhân tâm thần, hỏi lại: "Ai bảo cậu tôi sống không tốt?"


Đôi con ngươi đen nhánh của đối phương híp lại, ánh mắt chăm chú nhìn Tịch Minh, tiếp đó nói: "Tịch Minh, tôi thật sự không nghĩ là đã qua hai năm rồi đấy? Thời gian trôi thật nhanh, cũng thật tàn nhẫn, có thể thanh đổi một người hoàn toàn."


Tịch Minh biết lời nói này của hắn có ẩn ý, Kiều Thời Việt chính là như vậy.


Cho dù hắn nói cái gì cũng đều là dáng vẻ vân đạm phong khinh, thế nhưng cậu ta nghe vào trong tai lại chỉ cảm thấy chói.


Nụ cười trên mặt không duy trì nổi nữa, Tịch Minh trầm mặt nói: "Tôi quên mất, cậu đã không còn là đội trưởng của Bery nữa, tôi hẳn nên gọi cậu là Kiều Thời Việt mới đúng."


Kiều Thời Việt nhìn hắn: "Nói đi, có chuyện gì?"


Tịch Minh hất cằm: "Không tính mời tôi vào ngồi?"


"Không tính." Kiều Thời Việt nói, "Bây giờ cậu không phải là đội viên của tôi, cậu không có tư cách đó."


Lời này đã triệt để chọc giận Tịch Minh, hắn vẫn luôn có bộ dáng cao cao tại thượng đó, thật đáng tức giận.


Tịch Minh trào phúng nói: "Kiều Thời Việt, bây giờ trên mạng nơi nơi đều đang mắng cậu, thế nào? Cảm giác này không dễ chịu đúng không? Lúc ấy cậu nổi lên, mấy người chúng tôi đều bị mắng là lũ con chồng trước đó, nói một mình cậu có thể cân cả đội, hiện tại thì sao? Có phải rất nhục nhã hay không?"


Kiều Thời Việt hồi tưởng lại, hình như còn có việc như thế này.


Lúc ấy fans của hắn ở trước mặt hắn nói, những người trong đội ngũ này không ai là lợi hại bằng hắn, một mình hắn cũng có thể độc diễn.


Lúc ấn hắn đã trả lời như thế nào? Hắn cũng không còn nhớ rõ nữa, tóm lại sau khi đám người kia thoát fans thì trên mạng liền hắc hắn ở khắp mọi mặt trận.


Hiện tại xem thái độ của Tịch Minh, Kiều Thời Việt lại cảm thấy có nhớ hay không cũng chẳng sao cả.


"Tịch Minh, cậu cảm thấy tôi là loại người gì?"


Kiều Thời Việt cười lạnh: "Tôi đánh game giỏi hay không thì tôi không biết, bất quá tôi đánh người không tồi đâu, cậu đã lãng phí vài phút cuộc đời của tôi rồi, hiện tại mời cậu rời khỏi chỗ này."


Hắn giống như một bậc vương giả bễ nghễ chúng sinh đứng từ trên cao nhìn xuống.


Tịch Minh nghe câu nói như ra lệnh của hắn, theo bản năng mà thu chân lại.


Sau đó lại nghe thấy hắn trào phúng nói: "Cậu cảm thấy sau khi tôi rời Bery liền trở nên nghèo túng? Kỳ thật, những chuyện lưu truyền ở trên mạng cũng không có sai đâu, cho dù tôi không chơi game, tôi cũng rất có tiền."


Nói xong liền không để cho cậu ta có cơ hội nói tiếp, đóng cửa rầm một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.