Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 261: Anh, tay của em rớt rồi (39)




Edit by Shmily


#Do not reup#


-------------------------------


Vân Phiếm Phiếm: "..."


Cô nhìn da tay mình bị cọ cho chảy máu, cảm thấy vô cùng thiệt.


Vẫn là đi lên phía trước đi.


Bò một hồi lâu, phía trước cô như bị thứ gì đó chặn lại, không thể tiếp tục bò về phía trước.


Hình như là một cánh cửa nhỏ, bên cạnh cửa còn có cái nút, còn có một cục gì đó bằng kim loại.


Vân Phiếm Phiếm thử duỗi tay ấn cái nút một cái, không phản ứng.


Tiểu Bạch Thái lập tức nói: "Hình như phải có dấu vân tay."


Trước kia Tiểu Bạch Thái còn chưa phát hiện ra bom hẹn giờ, chứng tỏ là quả bom đó vừa mới khởi động cách đây không lâu.


Vậy Lê Hi ở bên trong chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi.


Nếu cô không thể vào...


Vân Phiếm Phiếm nhìn thứ đồ kim loại kia, liền giơ tay bao lấy nó.


Tiểu Bạch Thái thấy thế, tức khắc liền hiểu cô muốn làm gì.


Nó kinh hô: "Ký chủ đại nhân, cô không có dị năng, không thể dùng tay không bẻ nó ra đâu..."


Vân Phiếm Phiếm lắc đầu: "Sức ta khá lớn."


Cô đột nhiên dùng đầu ngón tay chế trụ cục kim loại, kim loại rất cứng và to, tay cô không thể bao lấy toàn bộ, chỉ có thể gắt gao đâm thủng kéo ra bên ngoài.


Nhưng lại không hề có phản ứng.


Vài người ở bên trong đang run rẩy mở cửa, dị năng giả bị nhốt bên trong lập tức lao ra ngoài.


Thuốc trên người bọn họ còn chưa hoàn toàn hết tác dụng cho nên không có ai có thể sử dụng được dị năng.


Lê Hi cũng không tính nhờ cậy gì vào họ, chờ xác nhận họ đã ra hết thì lập tức xoay người rời đi.


Hắn không phải anh hùng cái thế, làm được tới mức này đã là quá thể rồi.


Hắn chỉ muốn làm anh hùng của cô, không muốn để cho cô thất vọng mà thôi.


Cho nên hôm nay, hắn buộc phải ra được bên ngoài.


Cửa lớn quả nhiên đã bị đóng chặt, cho dù ấn cái gì cũng không thể mở ra.


Vân tay của đám người kia cũng mất đi hiệu lực, Lê Hi nói với bọn họ: "Các người đứng xa ra một chút, tôi thử dùng dị năng."


Một đám người vội vàng chạy ra xa, đám dị năng giả đối với đám người trong viện nghiên cứu không có sắc mặt tốt gì. Có điều bọn họ còn tương đối lý trí, biết hiện tại đang là tình huống nào, cũng không thể cãi nhau, dù sao cứ ra ngoài trước rồi nói.


Vân Phiếm Phiếm sau khi thử vài lần, lại loáng thoáng nghe được thanh âm của Lê Hi.


Cô nghiêng tai nghe, dường như đang có thứ gì đó nặng nề đập lên trên tường.


Cánh cửa kia không hề động đậy, Lê Hi lắc đầu: "Không được, cửa này là dùng vật liệu đặc thù tạo nên, chỉ sử dụng dị năng đơn thuần thì không thể phá được. Cho dù dùng cũng phải dùng một lượng lớn tại một thời điểm, như vậy chỉ có hai trường hợp xảy ra..."


Lê Hi thở dài, tiếp tục nói, "Hoặc là dị năng của tôi hao hết, không thể mở được, hoặc là đến thời gian thì chúng ta đều sẽ chết ở nơi này."


Mọi người lập tức trở nên trầm mặc.


Nhóm dị năng giả không hề nghĩ tới, bản thân mình vất vả lắm mới được cứu ra, cuối cùng vẫn là phải chết ở nơi này.


Nhân viên nghiên cứu cũng cảm thấy mệt tâm, bọn họ thích nghiên cứu là đúng, thế nhưng bọn họ lại càng yêu quý sinh mệnh của mình hơn.


Lúc này trong lòng mọi người đều vô cùng thống hận tiến sĩ Trần, hận không thể đem thi thể ông ta chẻ ra làm tám khối.


Đại khái là cảm thấy không còn sống được bao lâu, đám dị năng giả liền dứt khoát nháo thành một đoàn, muốn đánh cho đám nhân viên nghiên cứu một trận xả giận.


Lê Hi dựa vào tường, không quan tâm tới bọn họ.


Nếu thật sự không ra được, vậy cô ở ngoài phải làm gì đây?


Cô nhất định... sẽ rất đau lòng đi.


Lê Hi nghiêng đầu, kề sát trán ở trên mặt tường lạnh như băng.


Giây tiếp theo, hắn liền nghe được bên cạnh truyền tới một thanh âm rất nhỏ.


Vân Phiếm Phiếm nỗ lực đập cái cửa trước mặt, vừa đập vừa gọi Lê Hi.


Biểu tình Lê Hi lập tức trở nên nghiêm túc, đám người bên kia còn đang đánh nhau, hắn liền ném một quả cầu lửa tới, lạnh lùng nói: "Câm miệng."


Mọi người: "..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.