Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 245: Anh, tay của em rớt rồi (23)




Edit by Shmily


#Do not reup#


----------------------------


Những người này đã từng nhìn thấy dị năng hệ hỏa của Lê Hi.


Chỉ cảm thấy nó vô cùng lợi hại, lúc này lại thấy hắn tự dưng biến ra nhiều đồ ăn như vậy liền lập tức kinh hãi.


"Dị năng hệ không gian?"


Xem ra hắn là một trong số hiếm những người có được dị năng loại này.


Trong mạt thế có ba dị năng vô cùng hiếm, đầu tiên là dị năng hệ sấm sét, đây thuộc về dị năng công kích. Hai cái còn lại, một là dị năng hệ chữa lành, hai chính là dị năng hệ không gian.


Có dị năng hệ không gian thì chẳng khác nào có thêm một tấm bùa hộ mệnh.


Mặc kệ đi tới đâu thì cũng là nhân tài nhiều người săn đón.


Lê Hi cầm thịt hộp ở trên bàn, lại lấy một cái giá nướng từ trong không gian ra.


Hắn đem thịt xiên vào que, thịt bên trong đã được tẩm ướp sẵn gia vị, cho nên cũng không cần gia công thêm.


Lê Hi duỗi tay, dùng dị năng hệ hỏa của mình nướng thịt.


Mọi người: "..."


Dị năng yêu cầu rất nhiều năng lượng, hắn hao phí như vậy thật sự không thành vấn đề sao?


Lại có thể... dùng nó nướng thịt?


Thực xa xỉ.


Chỉ trong chốc lát, hương vị thịt nướng liền tràn ngập khắp không gian.


Có người ngửi thấy mùi thịt nước liền nhịn không được mà nuốt nước miếng.


Bọn họ không dám gọi Lê Hi, dù sao thì hơi thở chán ghét người sống của hắn cũng rất rõ ràng, cho nên đành phải quay đầu nhìn người có dị năng hệ hỏa kia.


Người kia mang vẻ mặt khó xử, cuối cùng học bộ dáng Lê Hi nướng thịt, chỉ là chưa nướng được nhiều, hắn ta đã không duy trì nổi nữa.


Lê Hi nướng thịt xong liền đưa cho Vân Phiếm Phiếm.


Vân Phiếm Phiếm ngửi ngửi, cũng không có cảm giác thèm ăn lắm.


Lê Hi thử hỏi: "Em ăn thử xem có ngon không?"


Xem ra lúc trước cô nói muốn ăn thịt đã bị Lê Hi hiểu nhầm thành muốn ăn thịt nướng chín.


Sợ hắn thất vọng, cô cũng cắn một miếng tượng trưng.


Nhưng lại chẳng nếm ra hương vị gì, cô miễn cưỡng nuốt xuống, sau đó nói với hắn: "Anh hai, anh ăn đi."


Lê Hi còn sợ Vân Phiếm Phiếm ăn nhiều cho nên còn cố tình nướng rất nhiều.


Vừa nghe cô nói vậy thì biết là không hợp khẩu vị rồi.


Vân Phiếm Phiếm thấy vẻ mặt thèm nhỏ dãi của mấy người bên kia, có chút do dự: "Hay là, đem chia cho họ nữa?"


Lê Hi mím môi không nói lời nào, thế nhưng từ biểu cảm trên mặt hắn cũng đủ thấy hắn không tình nguyện, Vân Phiếm Phiếm cũng hiểu được điều đó.


Hắn cực cực khổ khổ nướng thịt cho cô ăn, lấy lòng cô như thế để rồi cuối cùng tiện nghi cho người khác?


Em gái của hắn quả nhiên không thương hắn.


Vân Phiếm Phiếm thấy Lê Hi nghiêng mặt đi, cặp con ngươi hẹp dài kia dường như ánh lên chút nước.


Độ cong nơi đuôi mắt gãi đúng chỗ ngứa, tần suất chớp mắt của hắn so với ngày thường nhanh hơn rất nhiều.


Vân Phiếm Phiếm thò tới gần muốn dỗ hắn một chút, thế nhưng lại ngửi thấy hương vị trên người hắn.


Lê Hi khác với những người đó, hắn thường xuyên lau sạch thân thể bằng nước, quần áo cũng không nhiễm một hạt bụi, mang tới cho người ta cảm giác thập phần sạch sẽ.


Giờ phút này tới gần hắn, hương vị trên người hắn mát lạnh, Vân Phiếm Phiếm đột nhiên có chút khát.


Hoặc là nói, cô đang đói bụng.


Lê Hi cảm nhận được cô tới gần, lại không nghe thấy cô nói chuyện.


Hắn nhịn không được quay đầu qua, liền thấy tầm mắt Vân Phiếm Phiếm đang nhìn chăm chăm vào mặt mình.


Ánh mắt chứa đầy nước mang theo khát vọng, bộ dáng còn có chút đáng thương.


Vân Phiếm Phiếm thấy hắn quay đầu lại liền thò qua, ngửi ngửi ở trên cổ hắn một chút.


Lúc sau liền tỏ ra thích ý mà nói: "Anh hai, anh thơm quá."


Trên gương mặt trắng nõn của Lê Hi bỗng nhiên hiện lên màu đỏ ửng nhàn nhạt, vết đỏ lan tràn tới tận mang tai.


Hắn căn bản không biết Vân Phiếm Phiếm nói thơm là thơm trên phương diện nào, thế nhưng đã tự mình bổ não ra 7749 cái kịch bản.


Vân Phiếm Phiếm còn bồi thêm một câu: "Thơm hơn thịt nướng nhiều."


Môi Lê Hi mím thành một đường thẳng tắp, vẻ mặt ẩn nhẫn, cuối cùng, hắn mới nghẹn ra một câu: "Đem thịt chia cho bọn họ đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.