Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 186: Có muốn ăn bánh quế hoa không? (25)




Edit by Shmily


#Do not reup#


------------------------------


Tưới cây được một lúc thì Vân Phiếm Phiếm nghe được tiếng mở cửa.


Một tay nàng cầm gáo gỗ, thân thể đang ngồi xổm trên mặt đất, nhìn về phía bên kia.


Lục Trầm vừa ra liền thấy nàng đang tưới nước, tóc dài chạm đất, liền nhanh chóng đi qua kéo nàng dậy, phủi phủi bụi bẩn vốn không có ở trên người.


Vân Phiếm Phiếm đứng yên ở đó tùy hắn động, Thải Thanh đứng trước cửa, thấy hai người đứng chung với nhau liền cảm thấy vô cùng hài hòa, một bộ dáng tình cảm thực tốt, lại nghĩ tới ban nãy nhìn thấy thứ gì, mày nàng liền nhíu chặt lại.


Tính cách Cẩn Cẩn tiểu thư vô cùng hoạt bát, mọi người đều thích nàng. Thời điểm nhìn thấy vị thiếu gia mới tới lạnh như băng này lại có thể thay đổi tới như vậy sau khi ở chung với nàng, Thải Thanh cũng không nói trước được đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.


Vân Phiếm Phiếm muốn cùng đi với Lục Trầm, thế nhưng nhớ tới còn chưa chào tạm biệt lão phu nhân, liền đưa gáo gỗ cho hắn, nói: "Lục Trầm ca ca, huynh ở đây đợi muội một lát nhé, lát nữa muội cùng đi với huynh."


Nói xong cũng không đợi Lục Trầm trả lời, trực tiếp chạy về phía phòng.


Nha hoàn bên cạnh thấy thế liền tiến lên bảo Lục Trầm đưa gáo gỗ cho nàng để nàng tưới nước.


Lục Trầm cự tuyệt, đứng ở bên cạnh thùng gỗ múc một gáo nước, sau đó liền tưới lên những chỗ mà Vân Phiếm Phiếm đang tưới dở.


Vân Phiếm Phiếm nói hai ba câu với Lục lão phu nhân xong, tuy trên mặt bà vẫn là vẻ lưu luyến không buông nhưng cũng không cố chấp giữ nàng lại. Nàng còn chưa ra khỏi phòng thì đã bị Thải Thanh gọi lại, Thải Thanh đưa cho nàng một cái bình thuốc nhỏ, Vân Phiếm Phiếm cũng không hiểu tại sao.


Thải Thanh thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng: "Cái này là lão phu nhân bảo nô tì cho người đưa tới trong viện của Lục Trầm thiếu gia, nếu Cẩn Cẩn tiểu thư tới đó chơi thì xin nhờ người đưa cái này cho hắn."


Vân Phiếm Phiếm còn tưởng là chuyện vết thương trên mu bàn tay Lục Trầm.


Trong lòng tức khắc cảm thấy con người của Lục lão phu nhân thật tốt, còn tự mình đưa dược tới.


Sau đó lại nghe Thải Thanh nói: "Thương thế trên người Lục Trầm thiếu gia thật sự có chút dọa người. Nếu không nhanh chóng xử lý thì chắc chắn sẽ lưu lại sẹo. Thời tiết bây giờ còn rất nóng, vạn nhất vết thương trở nên nghiêm trọng thì không hay."


Lúc ấy nàng ở bên người Lục lão phu nhân, nhìn vết thương trên cánh tay cùng lưng của hắn mà cũng phải giật mình.


Tuy nói Lục Trầm không phải thiếu gia được nuông chiều từ bé, cũng đã từng ăn qua những đau đớn khổ sở, thế nhưng những vết thương chi chít trên tấm lưng đơn bạc kia, nhìn qua thôi cũng cảm thấy rất đau.


Hắn tuy không phải nhi tử thân sinh của đại phu nhân, nhưng dù sao cũng là thiếu gia của Lục phủ. Đại phu nhân làm vậy thực sự là có chút quá phận. Bộ dáng tức giận của lão phu nhân lúc nãy, kết hợp với thái độ lập tức cho người chuẩn bị thuốc bôi thì chỉ sợ là về sau đại phu nhân sẽ không có quả ngọt để ăn.


Vân Phiếm Phiếm cảm thấy mình đã hiểu rõ được phần nào, nàng cũng không có hỏi lại, cất dược vào trong ống tay áo.


Vừa ra cửa liền nhìn thấy Lục Trầm như không có chuyện gì đứng ở đó tưới nước, nàng theo bản năng nhìn tấm lưng gầy gò của hắn.


Lúc trước không để ý kĩ, bây giờ nàng mới phát hiện, thời điểm Lục Trầm tưới nước, động tác vô cùng cẩn thận, vô luận thế nào thì tay áo cũng che kín hết cả cánh tay, không hề được xắn lên đàng hoàng.


Vân Phiếm Phiếm đi tới bên người hắn, gọi một tiếng: "Lục Trầm ca ca."


Thanh âm không mặn không nhạt, cẩn thận nghe còn có thể nghe ra một tia tức giận lẫn trong đó.


Lục Trầm mới đầu còn không nghe ra. Không chỉ riêng thanh âm mà tới cả sắc mặt của Vân Phiếm Phiếm cũng giận tái đi.


Lúc trước ở nhà cha mẹ nuôi, hắn cần phải học được cách nhìn sắc mặt của người khác mà hành sự, bọn họ mệt, hắn phải tới làm việc thay họ, bọn họ không vui, hắn phải tự giác rời khỏi tầm mắt của họ.


Sau khi tới Lục phủ, hắn càng phải học được cách đoán sắc mặt, nếu không học được, đoán chừng cuộc sống sau này của hắn sẽ rất khó khăn.


Cho nên chỉ cần nhìn một cái, hắn liền biết tiểu cô nương của hắn đang tức giận.


Lục Trầm đưa gáo gỗ trong tay cho nha hoàn, dò hỏi: "Sao vậy, Cẩn Cẩn?"




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.