Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 110: Mau sủng ái ta, ta siêu manh (7)




Edit by Shmily
#Do not reup#
– ——————————
Tô Hạ nhàm chán ngồi nhìn quang cảnh qua cửa kính.
Tay trái hắn chống cằm, tay phải vô ý thức gõ nhẹ ở trêи mặt bàn, thần thái ung dung, chỉ một bên sườn mặt cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của người xung quanh.
“Tô ca, ngại quá em tới muộn.”
Phía sau hắn truyền tới thanh âm nóng nảy, một nam sinh chạy vòng từ đằng sau ra phía trước hắn rồi ngồi ở đối diện.
Trêи mặt đối phương còn có mồ hôi, nhìn thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy nóng.
Người phục vụ thấy lại có người tới, hơn nữa còn là một tiểu soái ca, liền đi tới cạnh bàn Tô Hạ, hỏi Nhậm Ngóc: “Thưa ngài, xin hỏi ngài có dùng gì không ạ?”
Nhậm Ngọc miệng khô lưỡi khô, thật vất vả mới chạy từ trong nhà ra đến đây.
Lúc này cậu chỉ muốn nhanh chóng giải khát, vì thế liền nói: “Tùy tiện đi, chỉ cần có nhiều đá thì đều được, nhanh lên.”
Người phục vụ hiểu ý, lại đem ánh mắt dừng ở trêи người Tô Hạ, Tô Hạ vẫy vẫy tay với cô, tỏ vẻ không cần.
Người phục vụ đành thất vọng rời đi.
Hai tay Tô Hạ khoanh vào nhau, thân thể ngửa ra đằng sau, híp mắt nhìn Nhậm Ngọc: “Vội vàng gọi tôi ta đây, còn tới trễ, nói đi, chuyện gì?”
Nhậm Ngọc thấy Tô Hạ không có chút cao hứng nào, liền nhanh chóng xin lỗi: “Cái này cũng không phải lỗi của em, vốn dĩ em còn vất vả lắm mới tìm được cơ hội thừa dịp ông không có nhà mới trốn được ra đây, ai biết ông căn bản không có đi, em còn chưa ra được cửa đã bị ông túm lại, nếu không phải em nhảy từ lầu hai xuống thì phỏng chừng hôm nay còn không ra nổi đây đâu.”
Nói tới đây, ánh mắt Nhậm Ngọc nhìn Tô Hạ còn mang theo một tia ngưỡng mộ: “Tô ca, anh nói, thành tích anh cũng chẳng ra gì, tại sao người nhà anh đều mặc kệ anh vậy? Ông của em ngày nào cũng chỉ biết mắng em, thành tích của em tuy không tốt nhưng em có trí tưởng tượng phong phú a…”
Vẻ mặt cậu ta buồn bực, đúng lúc này thì người phục vụ đem đồ uống có đá đưa tới, cậu ta cầm lấy cái ly, ngửa đầu một ngụm uống cạn.
Cũng không biết câu nào làm Tô Hạ khó chịu, hắn ngồi thẳng người, nói: “Nếu cậu gọi tôi ra đây chỉ để nói mấy lời vô nghĩa này thì một mình cậu ở chỗ này từ từ mà nói, tôi đi trước.”
Nói xong, hắn thật sự đứng dậy muốn đi, cũng không hề có ý tứ nói đùa.
Nhậm Ngọc lập tức luống cuống, cậu ta cất cao thanh âm: “Đừng mà Tô ca, anh từ từ, em thật sự không phải tới để nói mấy lời vô nghĩa, không phải em đã tự mình làm một cái phần mềm sao? Anh đưa điện thoại cho em, em tải phần mềm đó cho.”
Nhà của Nhậm Ngọc chính là nghiên cứu phần mềm, tuy rằng thành tích của Nhậm Ngọc không tốt, thế nhưng cậu ta vẫn thường xuyên nghiên cứu ra một số phần mềm nhỏ, chỉ là không có tác dụng nhiều lắm.
Tô Hạ nhìn cậu ta một lúc, sau đó mới mở khóa ném điện thoại ở trêи bàn.
Nhậm Ngọc vui vẻ ra mặt, cầm lấy điện thoại bắt đầu bấm loạn.
Một lát sau, cậu ta mới trả điện thoại lại cho Tô Hạ.
Chờ Tô Hạ cầm điện thoại xem, cậu ta liền bắt đầu giải thích: “Đây là phần mềm nuôi dưỡng sủng vật, hiện tại không phải có rất nhiều người muốn nuôi một con sủng vật sao? Nhưng là không đủ thời gian hoặc có rất nhiều loại lý do dẫn tới việc bọn họ có lòng nhưng lại không có lực. Phần mềm này của em hoàn toàn có thể thực hiện nguyện vọng của bọn họ, chỉ cần anh download cái phần mềm này liền có thể bắt đầu nuôi sủng vật trêи đó rồi.”
Nói xong còn đắc ý dào dạt bổ sung một câu: “Thế nào? Có phải rất hay đúng không?”
Tô Hạ gật đầu: “Không tệ, rất thiểu năng trí tuệ.”
Hắn nhìn màn hình điện thoại nhiều thêm một cái phần mềm, lại liếc nhìn sắc mặt cứng đờ của Nhậm Ngọc, “Cái loại phần mềm này đã có từ mấy năm trước rồi, hiện tại cậu nghiên cứu ra cái này, là rảnh hơi thừa mỡ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.