Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 1: Trói định




Edit by Shmily
#Do not reup#
– ——————————-
Hệ thống dựa theo mệnh lệnh bay lượn hồi lâu trong không trung, cuối cùng chui vào trong một cái sơn động.
Lúc đó, trong sơn động im ắng, phía trêи sơn động có một cái lỗ nhỏ.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua cái lỗ nhỏ đó, nghiêng nghiêng đáp xuống trêи mặt hồ nước nhỏ ở bên trong.
Khung cảnh xung quanh xinh đẹp đến mức không giống như là một sơn động.
Bên cạnh hồ nước trồng đầy hoa cỏ, bên trong sơn động còn thoang thoảng hương thơm.
Có mấy con bướm nhỏ thoải mái trú trêи những nụ hoa, màu sắc của cánh bướm cùng cánh hoa hòa lại làm một.
Hệ thống có chút nghi hoặc, dựa theo chỉ thị, người họ hẳn nên ở đây rồi mới phải chứ.
Chẳng lẽ là gặp trục trặc?
Nó vẫn chưa từ bỏ ý định, hướng về phía bên kia hồ nước trôi qua.
Bỗng nhiên, nó bị một ánh sáng màu hồng nhạt ở dưới đáy nước làm cho hấp dẫn.
anh.
Mái tóc đen như vẩy mực cùng váy áo màu hồng hợp thể ở bên nhau giống như một bức đặc họa đầy sắc màu, khiến cho người xem cũng run rẩy theo.
Con cá bên trong hồ nước vây quanh bên chân nàng, giống như là đang hôn lấy nàng.
Nó bay xuống, muốn tới gần nàng hơn một chút.
Người trong mặt nước khẽ nhúc nhích lông mi, mở mắt.
Hệ thống hoảng sợ, vội vàng tránh né thật xa.
Tiếp theo đó, nó liền nhìn thấy bọt nước bắn ra tung tóe, hồng thường phi dương. Sau khi nàng ra khỏi nước, xiêm y cùng tóc đều theo đó lộ ra, váy lụa tựa như mây bay ở chân trời, xoay chuyển xung quanh mắt cá chân nàng.
Nàng diễm lệ giống như một quả anh đào ʍôиɠ lung trong sương sớm, kiều diễm lại xuân sắc dạt dào.
Vân Phiếm Phiếm nhìn hệ thống giữa không trung, một lúc lâu sau mới hỏi: “Ngươi là thứ gì?”
Nàng ở chỗ này đã lâu, tuy rằng không đi ra bên ngoài nhưng cũng chưa từng gặp qua thứ nào bay vào đây.
Hệ thống chậm rãi tới gần Vân Phiếm Phiếm, nói: “Ta là hệ thống.”
“A.”
Vân Phiếm Phiếm không để ý lắm, chỉ sợ nàng còn chẳng biết hệ thống là cái gì.
Hệ thống thấy nàng đi tới bên bụi hoa, tùy tay hái được một đóa hoa, cài ở trêи mái tóc dài. Nụ hoa kia vừa mới đụng tới nàng liền bỗng dưng nở rộ, nàng lại hái thêm một đóa, lúc này còn kéo theo cả dây mây, dây mây chạm tới cổ tay nàng liền tự động kết thành một cái vòng.
Hệ thống thấy nàng không có chút hứng thú gì với mình, tức khắc mở ra trạng thái nói nhiều.
“Ngươi tên gì?”
“Vân Phiếm Phiếm.”
“Vì sao ngươi lại ở đây?”
“Không biết.”
“Ngươi sống bao lâu rồi?”
“Không biết.”
“Vậy ngươi… có muốn đi ra ngoài hay không?”
“Không muốn.” Vân Phiếm Phiếm ngáp một cái, bổ sung thêm một câu, “Tuy rằng ta không rõ ta đã sống ở chỗ này mấy ngàn năm, nhưng ta cảm thấy khá tốt. Hơn nữa ta còn tính toán tự mình tạo ra đồ ăn nữa.”
Hệ thống nhanh chóng tìm tòi 180 phương thức khuyên người, ngay tại lúc Vân Phiếm Phiếm chuẩn bị tiến vào trong nước một lần nữa, nó liền lên tiếng: “Nếu như ngươi trói định với ta, ta có thể mang ngươi tới những thế giới khác nhau, đi xem những cảnh sắc khác nhau, học được những thứ mới lạ, không riêng gì cách tạo ra đồ ăn mà còn biết tới nhiều đồ ăn hơn. Thế nào, ngươi có muốn thử không?”
Quả nhiên Vân Phiếm Phiếm dừng chân lại, nàng xoay người, nhíu mày do dự nói: “Nhưng ta không ra được.”
Nàng bị nhốt ở nơi này đã lâu, lâu đến nỗi nàng cũng không biết bản thân vì sao lại bị nhốt ở chỗ này. Bất quá nơi này trước đây cũng chẳng phải sơn động, nó là bị nàng biến thành cái dạng này, nàng vẫn phá lệ có cảm giác thành tựu. Thỉnh thoảng cũng có ý niệm muốn đi ra ngoài, thế nhưng căn bản lại không thể làm được.
Hệ thống thấy có hi vọng liền tung ra cành ô liu cuối cùng: “Không sao cả, ta có cách, chỉ cần ngươi đồng ý… trói định.”
Vân Phiếm Phiếm: “Được.”
Tiếp đó, Vân Phiếm Phiếm liền mất đi ý thức.
———— Dải phân cách ————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.