Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 43: Thần tượng quốc dân (13)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Khi Sơ Tranh tới được địa điểm quy định thì đội của Liễu Mạn Mạn đã đến rồi.
Nhưng khi Liễu Mạn Mạn trông thấy chiếc xe kia của Sơ Tranh, cả người đều không tốt.
Chiếc xe kia vừa nhìn đã biết có giá trị không nhỏ, sau đó Tạ Chu cũng chứng minh suy đoán của cô ta, xe này dưới mười triệu thì không thể mua được.
Tổ tiết mục chắc chắn không hào phóng như vậy...
Xe bọn họ dùng đều là xe do tổ tiết mục chuẩn bị, tại sao cô lại có thể sử dụng xe khác?
Nhưng Liễu Mạn Mạn cũng không ngốc, cô ta biết mình hiện tại không có tư cách nói chuyện, cho nên chờ những người đằng sau đến.
Quả nhiên Phùng Kiều đến sau một bước, nhìn thấy liền lập tức bất mãn.
"Dựa vào cái gì mà xe của cô ta không giống xe chúng tôi?"
Âm thanh của Phùng Kiều không nhỏ, người ở chỗ này ai cũng nghe thấy được.
Đạo diễn mau chóng ra hiệu cho tất cả thợ quay phim đóng máy quay lại.
Sơ Tranh lạnh như băng phun ra ba chữ: "Tôi có tiền."
Phùng Kiều: "..."
Đạo diễn: "..."
"Cô còn muốn quản chuyện tôi tiêu tiền của mình?"
Phùng Kiều: "..."
Đạo diễn: "..."
Khuôn mặt xinh xắn của Phùng Kiều lập tức hiện lên vẻ ủy khuất, trực tiếp nhìn về phía đạo diễn: "Đạo diễn, chương trình này có thể làm thế sao?"
Đến lúc chương trình phát sóng, thì phương thức mà bọn họ đi tới, cùng với phương thức của cô, nhìn giống như phân cấp giàu nghèo rõ rệt.
Đạo diễn cũng có chút đau đầu, lúc biết được vị này hành động như thế, hắn bị dọa đến suýt ngu luôn, có thể tùy tiện bỏ ra mười triệu mua xe, mẹ nó đây là đến khoe của sao?
Nhưng trên quy tắc, quả thực không có quy định không được làm thế.
"Cái kia, trên quy tắc của chúng tôi không có điểm này, cho nên cách làm của Cố lão sư không có vấn đề." Đạo diễn xấu hổ.
Phùng Kiều trợn tròn hai mắt: "Cô ta, cô ta như thế là gian lận!"
Sơ Tranh khoanh tay trước ngực: "Tôi tiêu tiền của mình, sao lại gian lận?"
"Ai biết tiền của cô từ đâu tới!" Phùng Kiều hừ lạnh một tiếng.
"Dù sao cũng không phải cô cho."
Sơ Tranh mặt không biểu cảm nói: "Cô nuôi không nổi tôi."
Phì ——
Đỗ Minh đứng xem kịch bên cạnh nhịn không được, trực tiếp cười ra tiếng.
Tùy tiện tiêu hết mười triệu, quả thực không phải người bình thường có thể nuôi nổi.
Phùng Kiều tức giận đến suýt thổ huyết, đạo diễn nhanh chóng ngăn cô ta lại, trấn an một hồi lâu, mấy chuyện này đều là cái quái gì đây!
Cho nên Phùng Kiều làm ầm ĩ cũng không có kết quả gì.
Nhưng Phùng Kiều nhìn Sơ Tranh càng không vừa mắt.
"Tất cả mọi người đều làm theo quy tắc, cô ta dựa vào cái gì mà dám phá hư quy tắc."
Phùng Kiều oán giận với Ngụy Quân.
"Trong quy tắc thật sự không cấm chuyện này." Người ta là tình nguyện tiêu tiền của mình mua xe, bọn họ xen vào làm gì.
"Cô ở bên nào!?"
Phùng Kiều trừng mắt nhìn Ngụy Quân: "Tuổi còn trẻ mà có thể có nhiều tiền như vậy à? Không chừng là được ai bao nuôi rồi."
Vũ Hành đứng bên cạnh trầm giọng nhắc nhở: "Đừng nói như vậy."
"Loại nghệ sĩ hơn mười tám tuyến còn chưa từng nghe đến tên mà có thể tham gia chương trình này, cô ta có thể là dạng tốt lành gì?"
Phùng Kiều cũng không thèm để ý.
Ngụy Quân nhún nhún vai, không bình luận gì.
Vũ Hành không nói chuyện nữa.
Phùng Kiều nhìn thấy vậy thì hầm hừ đi đến bên cạnh.
...
Bọn họ lúc này đang ở bên ngoài một cái làng, sắc trời đã tối, tổ tiết mục muốn mọi người tự mình vào làng tìm nơi ở.
Không sai, tự mình tìm, nếu như thôn dân đồng ý cho bạn ở lại, vậy bạn có thể có chỗ ở.
Nếu như bạn tìm không được, vậy thì thật xin lỗi, cứ ngủ ngoài trời đi.
Ừ... Tổ tiết mục rất tri kỷ, sẽ cung cấp lều vải cho bạn, đương nhiên việc dựng lều lán là bạn tự làm.
Sơ Tranh không có ý định tìm thôn dân, cô dự định ở bên ngoài ở một đêm, nhưng Tô Tửu hấp tấp chạy đến: "Tôi tìm được chỗ ở rồi, bên kia... Chính là bên kia kìa."
Sơ Tranh: "..."
Tô Tửu ỷ vào gương mặt rất có tính lừa gạt của mình, mà tìm được một ngôi nhà rất tốt trong thôn.
Thôn dân nhiệt tình mời họ vào nhà, ánh mắt nhìn Tô Tửu cứ như đang nhìn con trai nhà mình vậy.
Sơ Tranh: "..."
Đây chính là một tên lừa đảo, đám người nông cạn này.
Tô Tửu này...
Cô không nói rõ được cảm giác của mình là gì, nhưng dù sao cũng cảm thấy hắn rất giả tạo.
Thôn dân an bài tốt gian phòng cho hai người họ, quay xong chỗ này, tổ quay phim liền kết thúc công việc, sáng sớm mai mới phải quay tiếp.
Sơ Tranh đối với việc ngủ ở đâu cũng không có yêu cầu, tùy tiện dọn dẹp một chút, rồi lên giường đi ngủ.
Phi thường có phong phạm đại hiệp "Nhập gia tùy tục".
Nửa đêm.
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, thanh âm kia rất nhỏ, nếu Sơ Tranh ngủ say, có lẽ sẽ không nghe thấy được.
Cô kéo chăn che kín lỗ tai, không có ý định để ý.
Nhưng người bên ngoài cứ gõ mãi.
Gõ đến mức cô cảm thấy rất phiền.
Phiền chết mất!
Ra ngoài xử lý!
Sơ Tranh xuống giường, kéo cửa ra.
Thiếu niên ôm gối đứng bên ngoài, ánh trăng chiếu rọi trên người hắn, như kéo cái bóng của hắn trải dài trên mặt đất, tự nhiên tăng thêm mấy phần đáng thương.
"Làm gì thế?" Giọng nói của Sơ Tranh giống như bị kết băng, lộ ra hàn ý lạnh lẽo.
"Tôi... Tôi hơi sợ." Tô Tửu nhỏ giọng nói.
"Ồ." Cậu sợ thì liên quan cái rắm gì đến tôi!
Sơ Tranh mặt không cảm xúc đóng cửa lại, dữ dằn cảnh cáo: "Đừng có gõ cửa nữa."
Tô Tửu bị nhốt ở ngoài cửa, hắn trừng mắt nhìn, gõ cửa lần nữa.
Cạch —— Có cái gì đó đập lên cửa, phát ra tiếng vang nặng nề.
Tiếp đó là thanh âm lạnh như băng của cô gái xuyên qua cánh cửa, nương theo cơn gió đêm rơi vào tai hắn: "Còn gõ nữa tôi giết chết cậu."
Tô Tửu: "..."
Tô Tửu đứng ngoài cửa trong chốc lát, bên trong một chút tiếng động cũng không có.
Tô Tửu ôm gối trở lại gian phòng của mình, hắn tắt đèn, cuộn mình trên giường, ôm gối nhìn vào hư không.
Chẳng lẽ cô thật sự không phải là vì hắn?
Vậy tại sao lại muốn nâng đỡ hắn?
Tô Tửu thu tay ôm chặt chiếc gối, hôm nay hắn có chút xúc động, nếu như cô để hắn vào thật, thì đợi hắn phía trước sẽ là chuyện gì?
...
Hôm sau.
Lúc Tô Tửu thức dậy thì sắc trời bên ngoài vẫn còn mờ mịt, hắn đứng trên ban công nhìn xuống, trong màn sương mù mông lung, bóng dáng quen thuộc ngồi trong sân.
Bên cạnh có nhân viên công tác của tổ tiết mục đang nói với cô cái gì đó.
Tô Tửu ghé vào ban công suy nghĩ lung tung, cô đến cùng là hạng người gì nhỉ?
Chờ nhân viên kia rời đi, nữ sinh dưới sân đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên phía ban công, Tô Tửu vội vàng ngồi xổm xuống.
Ngồi xổm xong hắn mới phản ứng được, hắn trốn cái gì?
Tô Tửu cẩn thận đứng dậy, lúc nhìn xuống dưới thì trong sân đã không còn ai.
Sau khi mặt trời mọc, nhóm thợ quay phim đã đến, thuận tiện mang đến nhiệm vụ ngày hôm nay.
Bọn họ cần phải thu thập được đầy đủ vật tư ở trong làng này, để hai ngày sau làm trang bị sinh tồn trên núi.
Mà những vật tư này, đều phải ở trong thôn, có thể thông qua việc giúp thôn dân làm việc, hoặc là chơi trò chơi để đạt được.
Tạ Chu và Liễu Mạn Mạn là đội đầu tiên đến, nên lấy được một manh mối, nhanh chóng tìm được trang bị đầu tiên.
Các đội ngũ còn lại cũng lần lượt tìm được.
Chỉ có Sơ Tranh là ngồi trong sân, căn bản không có ý định nhúc nhích.
"Chúng ta không hành động sao?" Tô Tửu đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi cô.
"Phiền phức." Không có trang bị cô cũng có thể qua được một đêm, có gì đáng ngạc nhiên đâu.
"Nhưng nếu không có trang bị thì phía sau chúng ta phải làm sao? Tôi nghe nói trên núi rất lạnh, sẽ bị bệnh."
Sơ Tranh liếc hắn một cái, Tô Tửu lập tức lộ ra nụ cười nhu thuận, trong đôi mắt xinh đẹp tựa hồ cũng lộ ra ba chữ "tôi rất ngoan".
"Vậy cậu tìm đi."
Sơ Tranh lạnh như băng phun ra bốn chữ.
Thợ quay phim: "..."
Đội này sao lại đáng sợ như thế, nhìn xem đội của Tạ ảnh đế người ta kia kìa, đó mới là cảm giác của một CP hoàn mỹ!
Khắp nơi đều lộ ra cảm giác hài hòa ái muội, còn đội này...
Hắn cũng không biết phải hình dung tâm tình phức tạp của mình như thế nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.