Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Chương 39: Vợ Bé Thất Học 6






Hầu như tất cả mọi người trong giới thượng lưu của Phụng Thiên đều lấy Thẩm Ngọc là người cầm đầu, lần này anh thắng lớn trở về, nên tự nhiên sẽ khó tránh khỏi những lời chúc mừng, những lời mời được gửi đến đến phủ đại soái đều không thể nhận được, mà không phải ai mời thì Thẩm Ngọc cũng chấp nhận, anh từ chối hơn phân nửa, còn dư lại một ít thì không thể không chấp nhận, một bữa tiệc như vậy có thể làm chấn động toàn bộ giới Phụng Thiên, trở thành tiêu điểm để mọi người cùng tranh nhau nghị luận, người đến tham dự đều là những nhân vật có uy tín và danh dự.
Không ai trong phủ đại soái có thể một mình đảm đương được chức vụ của đại soái phu nhân, nên phần lớn những loại trường hợp như thế này thì đều có sự tham dự của lão phu nhân.
Bữa tiệc hội tụ như vậy, Vệ Lam cũng đi.
Cô vừa mới đi du học trở về, rời xa cái này vòng đã lâu lắm rồi, những người bạn cũ của cô đều đã lập gia đình hết rồi, việc cô chưa kết hôn ở tuổi hai bảy đã là chưa từng nghe thấy, thật ra cô cũng đã từng quen với vài người bạn trai, nhưng đáng tiếc là cuối cùng bọn họ đều chia tay vì nhiều lý do khác nhau.
Bạn thân của cô nói: “Lam Lam, cậu vẫn còn độc thân, mà đại soái cũng đang độc thân, tuy rằng hậu viện của anh ta có mấy người phụ nữ, nhưng tất cả đều không lên được mặt bàn, cậu kết hôn đi, còn không phải là sẽ tùy thuộc vào cậu hết hay sao? Quan trọng nhất là đại soái thích cậu, trước đây anh ta đã từng cầu hôn cậu nhưng cậu lại từ chối vì muốn đi chữa bệnh, bây giờ cậu đã trở về rồi, chẳng lẽ cậu không nghĩ tới việc sẽ tiếp tục lại mối quan hệ kia hay sao?”
Cô bạn thân nhìn quanh rồi nhỏ giọng nói: “Thẩm Ngọc không còn giống như trước đây nữa rồi, khi đó anh ta chỉ là một cậu bé lông lá, hay bày trò, trộm gà, bắt nạt người khác! Nhưng từ sau khi cha anh ta bị ám sát thì anh ta đã một mình đứng lên toàn bộ thành Phụng Thiên, và bây giờ anh ta còn xuất sắc hơn cả cha của mình! Mấy hôm trước anh ta trở về, nửa cái thành này đều ra ngoài để chào đón anh ta, tớ ở bên ngoài liếc mắt nhìn một chút, khí thế kia quả thật không bình thường chút nào!”
Vệ Lam đã không gặp Thẩm Ngọc mười năm, ấn tượng của cô đối với anh vẫn còn dừng lại ở năm đó, chính là một tên luôn ỷ vào quyền thế của gia tộc là tổ tiên đời thứ hai, bây giờ nghe được rất nhiều lời đồn đãi tốt về Thẩm Ngọc khiến cho cô không khỏi thay đổi quan điểm, khó tránh khỏi tò mò.
Mãi cho đến khi người đàn ông bị đám người vây quanh đi vào sảnh tiệc xuất hiện trước mặt cô, người đàn ông trước mắt có khí thế mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén, khí chất đã khác hoàn toàn so với mười năm trước.
Nhưng vẫn còn đó bóng dáng của quá khứ trên khuôn mặt người đàn ông, nó đã sâu sắc và cứng rắn hơn nhiều, bộc lộ mũi nhọn sau khi trải qua quá trình mài giũa gian nan!
Quả thật không giống nhau.
Thẩm Ngọc của ngày hôm nay đủ để khiến cho bất cứ người phụ nữ nào cũng phải si mê vì anh.
Tuy nhiên, cô vẫn không thể chấp nhận được Thẩm Ngọc, anh có quá nhiều người phụ nữ, lại thu hút ong bướm quá giỏi, xem công phu của anh chỉ trong một lúc đi, xung quanh anh toàn là những người đẹp thuộc đủ loại người khác nhau nhắm mắt đi theo.
Thẩm Ngọc cũng nhìn thấy Vệ Lam, quả nhiên cô cũng không khác mấy so với trong ảnh, cô mặc trang phục nước ngoài thời trang nhất hiện nay, đầu đội mũ lưới gạc màu đen, xinh đẹp ngời ngời, tự tin kiêu ngạo đứng ở chỗ đó, chính là một phong cảnh tươi đẹp, vây quanh cô là mấy tên công tử tiểu thư nhà giàu có.
Bọn họ và Thẩm Ngọc cũng coi như có quen biết, lần lượt đi tới chào hỏi anh: “Lần này đại soái lại đắc thắng trở về, chúc mừng chúc mừng!”
*Mũ lưới gạc màu đen

Vệ Lam càng đến gần thì cô lại càng thêm cảm nhận được khí thế bức người của Thẩm Ngọc, hơi thở mãnh liệt khiến cho người ta không thể bỏ qua!
……Bảo sao lại có nhiều người phụ nữ đổ xô vào anh như vậy.
Cô cười nói hào phóng tự nhiên: “Thẩm Ngọc, đã lâu không gặp, bây giờ anh đã là đại soái rồi, anh thật lợi hại.”
Khi Thẩm Ngọc và Vệ Lam cùng đứng chung một chỗ, hai người lập tức thu hút được vô số ánh nhìn, bọn họ ở trong cái vòng này ai mà không biết, Thẩm đại soái đã từng cầu hôn Vệ Lam và bị cô từ chối!
Hai người đã không gặp nhau mười năm, giờ phút này gặp lại, cả hai đều cảm thấy rất mới lạ, vừa xa lạ mà lại vừa quen thuộc.
Thẩm Ngọc nói: “Cuộc sống ở nước ngoài thế nào?”
Vệ Lam nói: “Rất tốt, nước ngoài không hà khắc với phụ nữ giống như ở trong nước, sự phát triển về tư tưởng, giáo dục và công nghệ khoa học còn nhanh hơn cả trong nước, em ra ngoài mấy năm, những gì em nhìn thấy, nghe thấy đều là những gì mà em chưa từng được biết đến trước đây, sau này em mới biết được, hoá ra phụ nữ cũng có thể sống thoải mái như vậy.”
“Có vẻ như chuyến đi này của em đã đi đúng hướng, vậy thì lần này em tính ở lại trong bao lâu?”
Vệ Lam dừng một chút, nhìn anh nói: “Không đi nữa.
Em đã học tập kỹ năng y tế để phục vụ cho tổ quốc, và bây giờ em đã học được một số thứ, nên mấy ngày nữa em sẽ đến bệnh viện để báo danh.”
Thẩm Ngọc nhướng mày, châm một điếu thuốc rồi bắt đầu hút, anh nói: “Có cần giúp gì thì có thể đến tìm anh.”

Vệ Lam ừ một tiếng, “Cảm ơn.”
Cô còn cho rằng mình đã từ chối lời cầu hôn của anh thì khi gặp lại, anh nhất định sẽ không dành cho cô bất cứ cái nhìn đẹp đẽ nào, nhưng cô không ngờ anh lại phản ứng bình thường như vậy, càng giống như là một người bạn cũ gặp mặt không có một chút khó chịu nào với nhau hơn.
Anh thật sự đã thay đổi rất nhiều, nếu như là trước kia thì làm sao người đàn ông kiêu căng ngạo mạn này lại có thể có vẻ mặt ôn hoà giống như bây giờ?
Có lẽ anh vẫn còn có ý với cô?
Bởi vì cô nghe nói, những người phụ nữ ở hậu viện của anh đều rất giống với cô.
Việc làm mỗi ngày của Diệp Trăn sau khi ăn xong chính là dắt chó đi dạo, bình thường cũng không có ai đến Tây Uyển của cô, nên từ khi Vân Nương bị lão phủ nhân đuổi đi thì nó lại càng trở nên vắng vẻ.
Thật ra lần này rất là ngoài ý muốn, Xuân Đào, Như Phong, Liễu Mộng, Thành Anh và những người khác đã cùng nhau đến Tây Uyển của cô, khó có dịp náo nhiệt như vậy, cô lập tức hứng thú bừng bừng bảo Tiểu Cúc đi pha cho cô loại trà tốt nhất, làm đồ ăn nhẹ để chiêu đãi bọn họ.
Tất cả đều là ngây thơ và ngu ngốc, không có một chút lo lắng nào, Như Phong nhịn không được nói: “Em đã nghe nói về việc đại soái sắp cưới vợ hay chưa?”
Việc lão phu nhân tìm vợ cho Thẩm Ngọc vốn cũng không phải là chuyện bí mật gì, không chỉ có tin đồn bên trong phủ mà toàn bộ thành Phụng Thiên có không ai mà không biết chuyện này?
Diệp Trăn cũng đã nghe Tiểu Cúc nói qua, Tiểu Cúc nói, việc đại soái cưới vợ là điều không thể tránh khỏi, nhưng trong bụng của cô đã có con trai lớn của đại soái, nên cho dù anh có cưới vợ thì vị trí của cô cũng không bị dao động, chỉ cần cô nắm chắc được tâm tư của đại soái thì đây cũng chỉ là việc nhỏ.
Cô không thể gây chuyện, dù cô có gây chuyện đến đâu thì cũng không thể ngăn cản được việc đại soái cưới vợ, ngược lại còn chọc cho lão phu nhân không vui, này không phải là mất nhiều hơn được hay sao?
Diệp Trăn nghe lời của Tiểu Cúc cũng có lý, nên quả nhiên cô cũng không biểu hiện gì ở trước mặt đại soái, cho nên giờ phút này Xuân Đào, Như Phong và những người khác mới đến tìm cô để nói về việc này, cô còn rất bình tĩnh: “Đại soái cưới vợ là chuyện tốt, chúng ta nên chúc phúc!”
Ngu dốt!
Xuân Đào từ trước đến nay là người trầm ổn, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được mà muốn chửi ầm lên, cô ta buồn buồn, nói: “Em không biết đâu, người phụ nữ này không bình thường, mười năm trước, đại soái có ý với cô ta, muốn kết hôn với cô ta, nhưng cô ta lại ra nước ngoài để chữa bệnh, cho nên cô ta đã từ chối đại soái.
Lúc này trở về, nếu như hai người có thể tiếp tục mối nhân duyên thì cũng coi như là chuyện được mọi người ca tụng, nhưng cô ta…… lại đưa ra yêu cầu rằng nếu muốn cưới cô ta thì trước hết phải giải tán hậu viện.
Em ơi, em không muốn sẽ không được nhìn thấy con của mình sau khi nó chào đời đâu nhỉ?”
Liễu Mộng Thành Anh cũng nói: “Đúng vậy, rời xa đại soái thì chúng ta phải đến chỗ nào đây?”
Như Phong là người sợ nhất, cô ta vốn chỉ là gái bán hoa, nên nếu như bây giờ mà bị giải tán thì cô ta phải đến chỗ nào đây?
Bọn họ không dám đi tìm lão phu nhân nên chỉ có thể đi tới tìm Diệp Trăn —— lúc này, bọn họ không thể không thừa nhận rằng Diệp Trăn có phân lượng nặng nhất ở chỗ của đại soái, mấy ngày nay anh trở về, anh vẫn luôn ở lại Tây Uyển này, bọn họ muốn thấy được mặt anh cũng rất khó.
Diệp Trăn có chút tức giận: “Có người có thể từ chối đại soái hay sao? Đại soái của chúng ta tốt như vậy mà!”
Mọi người: “…………”
Đây là không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc!
Xuân Đào nhịn không được nói: “Tôi tin các chị em cũng biết, chúng ta được đại soái coi trọng là bởi vì chúng ta giống một người, mà hiện giờ cô ta đã trở lại, vậy thì còn có chỗ cho chúng ta dung thân hay sao?”
Diệp Trăn sờ mắt: “Nghe nói mắt của tôi giống cô ta.”
“Đúng vậy! Phân lượng của cô ta lớn như vậy, nên nếu như đại soái thật sự nghe lời của cô ta thì phải làm sao đây?”
“Chẳng lẽ em muốn mình sẽ không được gặp con của mình ư?”
Đương nhiên là Diệp Trăn không muốn, cô lo lắng sốt ruột, cuối cùng cũng cảm thấy có chút gấp gáp, “Đúng rồi, cô ta tên là gì?”
“Vệ Lam, nhị tiểu thư của Vệ công quán.”
Vệ Lam, không phải là vợ cả của Thẩm Ngọc hay sao.
Xuân Đào, Như Phong và những người khác vừa thấy rốt cuộc cũng thuyết phục được Diệp Trăn thì bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại nói rất nhiều điều tốt đẹp về sự xuất sắc của Vệ Lam, làm cho Diệp Trăn càng gia tăng thêm cảm giác nguy cơ hơn.
Bọn họ cũng không tin một người phụ nữ thì sẽ không có tâm tư ghen tuông, mà ghen tuông thì có thể ăn mòn trái tim của một người, khiến cho bọn họ làm ra những điều ngu ngốc nhất, khi nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Diệp Trăn, lúc này bọn họ mới hài lòng rời đi, bất kể như thế nào thì bọn họ cũng đều là những kẻ trục lợi.
Bởi vì việc này mà Diệp Trăn hiếm có hôm không dắt chó đi dạo!
Điều đó tuyệt đối có thể cho thấy rằng cô đang gặp phải một tình huống lớn!
Buổi tối, Thẩm đại soái và lão phu nhân cùng nhau về nhà, lão phu nhân tuy mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất tốt, vô cùng vui vẻ nói: “Hôm nay mẹ thấy con và Vệ Lam trò chuyện rất vui vẻ, nếu như các con đã có ý thì sao không làm tới luôn đi?”
Thẩm Ngọc nhớ tới Vệ Lam, cảm thấy quả thật cô rất khác với những người phụ nữ khác, cô có lý tưởng và theo đuổi, niềm kiêu hãnh và tự tin do sự tự tin mang lại thì không ai có thể với tới phong thái của cô.
Suy cho cùng, cô ấy là người phụ nữ mà mình đã từng yêu khi còn trẻ, gặp lại nhau, những kỉ niệm đã quên dường như lại ùa về.
Anh không từ chối ngay, “Nói sau đi.”
Lão phu nhân vừa thấy có chút hiệu quả thì liền lập tức vui vẻ đến mức liên tục nói tốt, thời điểm xuống xe lại nhịn không được nói thêm một câu: “Con cũng đừng đến Tây Uyển hoài, hãy đến các viện khác để xem nữa, tranh thủ cho Duệ Duệ thêm một đứa em trai và một đứa em gái đi!”
Thẩm đại soái sửng sốt một chút, ban ngày anh bận rộn, cũng chỉ có buổi tối là mới có thời gian để khôi phục lại chỉ số thông minh của con trai mình, anh không đi thì làm sao mà được?
Nhưng nếu như lão phu nhân đã nói vậy thì anh cũng đành phải đi đến chỗ của Xuân Đào.
Xuân Đào nghe nói Thẩm Ngọc sẽ đến viện của mình viện thì vừa hồi hộp vừa vui mừng, ngồi nhìn gương sửa sang lại hồi lâu, còn sợ chỗ nào không đủ hoàn mỹ sẽ làm cho Thẩm Ngọc nhìn vào thêm phiền lòng.
Cô hầu gái vội vàng chạy vào nói: “Đây là cơ hội khó có được, mợ ba, mợ phải bày tỏ lòng thành với đại soái thật tốt nhé.”
Xuân Đào là một người cẩn trọng và ổn định, nhưng gần đây cô ta lại đang trở nên bốc đồng bởi vì chuyện của Vệ Lam, khi còn là hầu gái, cô ta đã nghe được chuyện giữa Vệ Lam và đại soái, cô ấy khác với những người phụ nữ khác, cô ta rất sợ đại soái sẽ không muốn bọn họ sau khi nghe những lời của Vệ Lam……
Cô gật đầu, tỏ vẻ rằng cô biết mình phải làm cái gì.
Cho nên lúc Thẩm Ngọc vừa đến chỗ của Xuân Đào, đầu tiên là bị cô ân cần hỏi han một phen, anh uống rượu xong, tuy rằng không say nhưng vẫn bị choáng váng, muốn mau chóng nghỉ ngơi, anh nằm ở trên giường chuẩn bị đi nghỉ tạm, Xuân Đào nhìn anh, đột nhiên hốc mắt hồng hồng với bộ dáng ủy khuất, anh nhíu mày nói: “Làm sao vậy?”
Xuân Đào muốn nói lại thôi: “Không có gì, chỉ là đại soái tới gặp em, em rất vui ……”
Nhưng khuôn mặt của cô cũng không phải là bộ dáng nên khóc vì vui mừng.
Thẩm Ngọc nhắm mắt lại: “Ừ.”
Không hỏi quá nhiều.
Xuân Đào cắn cắn môi, nghiêng người về phía trước: “Đại soái, em thật sự không muốn rời khỏi anh……”
Thẩm Ngọc bỗng nhiên mở to mắt, ánh mắt thâm thúy, “Bên ngoài lại truyền ra tin đồn gì? Là về chuyện kết hôn của tôi hả?”
Xuân Đào vội vàng nói: “Đại soái, anh cưới vợ thì đương nhiên em sẽ vui mừng cho anh rồi, như vậy thì sau này sẽ có một người san sẻ lo lắng cho đại soái, chỉ là em không thể rời khỏi đại soái, em biết đại soái sẽ không vì cưới vợ mà thật sự bỏ chúng em đi, chỉ là em vẫn cảm thấy sợ hãi như cũ, em biết là em tham lam, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đại soái sắp cưới vợ thì có khả năng là em sẽ phải rời khỏi anh, trong lòng em liền cảm thấy rất khổ sở.

Em không được may mắn giống như Diệp Trăn, có thể có con với đại soái……”
“Được rồi, em cứ ngủ trước đi.”
Một người đàn ông lạnh lùng kéo chăn bông bước ra khỏi giường, mặc quần áo vào và chuẩn bị rời đi.
Xuân Đào hoảng sợ, “Đại soái, anh phải đi à?”
Thẩm Ngọc: “Ừm, tôi còn có một số việc cần xử lý.”
Xuân Đào nhìn Thẩm Ngọc rời đi lần thứ hai, cô vừa tức giận vừa lo lắng,rõ ràng là cô đã nói rất uyển chuyển, cũng chưa nói thêm cái gì khác, vậy mà tại sao anh lại có vẻ tức giận như thế?
Thẩm Ngọc trở lại phòng làm việc, trong lòng vẫn có chút buồn bực.
Anh ghét nhất là những âm mưu, đấu đá giữa những người phụ nữ và anh lại càng ghét việc bọn họ lợi dụng ở trên người anh hơn, Xuân Đào đã vi phạm vào những điều cấm kỵ của anh dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.
Mà nếu như có gì thì cứ nói thẳng ra, không chừng anh còn có thể nghe một chút.
Anh gọi quản gia tới hỏi: “Gần đây trong phủ có tin đồn gì?”
Quản gia nói: “Là việc kết hôn mà lão phu nhân đã nói với ngài lúc trước, Vệ gia tiểu thư nói, nếu như đại soái bỏ hết hậu viện của mình thì cô ấy mới tính đến chuyện kết hôn với ngài.”
Đây là lời mà Vệ Lam đã nói với mẹ cô, lẽ ra nó không nên lan truyền rộng rãi như vậy, nhưng khi nói chuyện này thì bọn họ lại đang ở bên ngoài, nên sẽ khó mà giữ được bí mật nếu như có nhiều người biết đến, ai sẽ là người giữ bí mật cho bạn? Vì thế một truyền mười mười truyền một trăm.
Toàn bộ phủ đại soái, chỉ sợ là trừ Thẩm Ngọc và lão phu nhân ra, thì thật đúng là không ai không biết cả.
Thẩm Ngọc trầm mặt xuống: “Tại sao không nói trước với tôi?”
“…… Việc này cũng không nhất định là sự thật? Có lẽ là đã có người nói bậy ở bên ngoài?”
Thẩm Ngọc lạnh lùng “Hừ” một tiếng, trong lòng có bất mãn, quản gia cũng không dám nói tiếp.
Thẩm Ngọc nhớ tới Diệp Trăn ngốc nghếch kia, nói: “Hôm nay trong phủ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Quản gia lắc đầu nói không có, nhưng Thẩm Ngọc vẫn nhìn anh ta chằm chằm, lòng bàn tay của quản gia cũng đổ mồ hôi hột, ngập ngừng nói: “Hôm nay có vài mợ đến chỗ của mợ sáu ngồi nửa ngày, cũng không biết là đã nói cái gì mà mợ sáu lại phá lệ không dắt chó đi dạo trong hôm nay!”
Dắt chó đi dạo là chuyện lớn, nhưng mợ sáu lại không dắt chó đi dạo, chứng tỏ là đã xảy ra chuyện gì đó còn lớn hơn cả chuyện này!
Cô gái ngốc kia chắc chắc đã bị chọc vào nên mới chạy trốn thứ gì đó, không chừng cô sắp bị lợi dụng!
“Đến Tây Uyển.”
Trời đã khuya, Tây Uyển cũng đã yên tĩnh lại, trước viện thắp một ngọn đèn nhỏ, chờ khi Đại Hoàng đã ngủ say, quản gia đã quen với thói quen kỳ lạ của Thẩm đại soái, anh ta tự mình tiến lên kéo Đại Hoàng đang trong giấc ngủ đi, Đại Hoàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa nhìn thấy là Thẩm đại soái đến thì liền gâu gâu sủa vài tiếng, có thể nghe ra là nó đang rất bất mãn!
Thẩm đại soái mắt nhìn thẳng, trực tiếp đi đến phòng của cô gái ngốc.
Tiểu Cúc nghe thấy động tĩnh thì ra ngoài nghênh đón, khi nhìn thấy là Thẩm Ngọc đến thì vừa khiếp sợ vừa vui mừng.
Thẩm Ngọc:”Mợ Sáu đâu? “
Tiểu Cúc: “Có lẽ mợ sáu vẫn chưa ngủ, từ buổi chiều đến giờ mợ ấy vẫn luôn không vui, cơm chiều cũng không ăn được nhiều!” Đương nhiên cũng không dắt Đại Hoàng đi dạo —— đây là chuyện tốt.
Thẩm Ngọc vẫy tay, tự mình bước vào phòng.
Cô gái ngốc kia khẳng định lại cho rằng anh không cần cô, và chắc là cô đang rất buồn.
Anh bước vào phòng, nhìn thấy Diệp Trăn đang ngồi ở trên giường, lưng dựa vào cột giường đang nghĩ cái gì đó, bộ đồ ngủ mỏng manh buông lơi trên người cô, tóc dài tán loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào sáng bóng.
Anh khụ một tiếng.
Diệp Trăn ngẩng đầu nhìn thấy là anh tới, cô kinh ngạc nhảy ra khỏi giường, bổ nhào lên người anh: “Đại soái!”

Trước sau như một.
“Từ từ đã! Nếu làm ngã con trai thì phải làm sao?"
“Em rất vui!”
Anh hừ lạnh một tiếng: “Vui cái gì?”
Cô mỉm cười không nói, bĩu cái miệng nhỏ nhắn lại gần anh, anh hừ lạnh, cúi đầu xuống, lại ăn cái miệng nhỏ nhắn kia.
Hôn hôn, anh buông cô ra, nói: “Bên ngoài tung tin vịt……”
Anh còn chưa nói xong, Diệp Trăn đã che miệng anh lại: “Em không tin, đại soái tốt như vậy, nên làm sao anh có thể không cần chúng em?”
Thẩm Ngọc nhướng mày: “Đồ ngốc, em còn rất tự tin.”
Diệp Trăn ừ một tiếng: “Đương nhiên!”
Thẩm Ngọc nói: “Vậy tại sao hôm nay lại không dắt chó đi dạo? Còn một mình buồn ở trong phòng không vui?”
Cô lại nhíu mày, bộ dáng có chút khó xử.
Đột nhiên Thẩm Ngọc sợ rằng cô cũng sẽ hao tổn tâm cơ quanh co lòng vòng đối với anh giống như Xuân Đào.
Diệp Trăn nói: “Bởi vì em đang nghĩ về một việc……”
Thẩm Ngọc: “Ồ? Việc gì?”
Có một sự lạnh lùng trong giọng nói của anh mà chính anh cũng không phát hiện ra.
Diệp Trăn giống như cũng không phát hiện ra, cô nhấp môi muốn nói lại thôi, “Đại soái, em nghe nói anh sắp cưới vợ cả nên sau đó em mới nhớ ra, Đại Hoàng của em còn chưa được lấy vợ nữa! Có thể hay không thể thì anh cũng phải tìm vợ cho Đại Hoàng của em đấy, đại soái, con chó đáng yêu như vậy mà tại sao anh lại không thích nó chứ!”
Thẩm đại soái: “…………………………???”
Diệp Trăn bẻ ngón tay nói: “Bây giờ tìm vợ cho Đại Hoàng đi, sau đó nó sẽ sinh một lứa chó con cho bảo bảo, chờ chúng nó lớn hơn một chút thì bé chó của chúng ta cũng sẽ ra đời, đến lúc đó sẽ cho bọn nó bảo vệ bé chó của chúng ta, thật tốt mà!”
Rõ ràng cô đã tính toán tất cả!
Thẩm đại soái hít sâu vài hơi, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi cưới vợ mà em chỉ nghĩ đến con chó Đại Hoàng kia của em? Lại còn giống như rất vui mừng?”
Diệp Trăn: “Không có mà, em không có vui vẻ, đại soái cưới vợ không phải là chuyện rất bình thường hay sao? Nhất định là đại soái có thể cưới được vợ.”
Có lẽ là do quá bình thường nên bây giờ anh mới cảm thấy không bình thường, còn đặc biệt muốn kéo cô ngốc này ra mà đánh cho một trận! Nhưng cô lại đang mang thai con của anh nên anh không thể đánh cô được, chỉ có thể lên giường chơi với cô.
Nhưng cô che lại không cho anh tới “Bác sĩ Hứa nói chúng ta không thể làm chuyện đó quá thường xuyên, sẽ không tốt cho con trai……”
Nhưng tên đã trên dây nên không thể không phát, anh chỉ có thể kéo bàn tay nhỏ bé của người phụ nữ qua để giải quyết, nhưng đối với người đã được hưởng qua bữa tiệc lớn như Thẩm đại soái thì không thể nghi ngờ gì, đây chính là tra tấn.
Cuối cùng khi đi ngủ, trong lòng anh vẫn cảm thấy không vui và thoải mái, thật giống như là đang nghẹn một hơi, rõ ràng là thân thể đã được nhẹ nhõm thì anh phải nên vui vẻ mới đúng, nhưng anh vẫn không ngủ được, vì vậy anh lại đứng dậy đi đến bên cửa sổ để hút điếu xì gà.
Cuối cùng, anh ném tàn thuốc trở về giường, người phụ nữ mà anh cho rằng đã ngủ say lại đột nhiên nhào tới, ôm ngực anh nghẹn ngào nói: “Đại soái, em nói dối.”
Anh sửng sốt: “Em nói dối cái gì?”
Người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt ướt đỏ hoe: “Hôm nay các chị em đã đến tìm em để nói rất nhiều chuyện, vì vậy em mới biết được, hoá ra đại soái lại thích Vệ tiểu thư.”
Sắc mặt Thẩm Ngọc tối sầm lại, nhưng cũng không phủ nhận, anh lau khóe mắt ướt át của người phụ nữ rồi nói: “Sau đó thì sao?”
Diệp Trăn nói: “Em suy nghĩ cả trưa, cả đêm, cuối cùng cũng hiểu ra được rồi!”
“Hiểu ra cái gì?
“Hóa ra đại soái lại thích những người vừa học giỏi và vừa có tri thức!” Cô siết chặt nắm tay nhỏ, “Đại soái, em muốn đọc sách!”
Cái người không biết chữ này, ngốc như vậy mà còn muốn đọc sách!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.