Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 98:




Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiêu Hạ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Nguyễn Tiểu Ly cầm lấy phần tài liệu mà Thẩm Tinh Tuyết vừa mới nhặt lên rồi nhanh chân rời đi.
Thật ra công việc phía bên kia của Hoắc Tịch không gấp lắm, cũng không nhất thiết cần cô phải hỗ trợ. Nhưng lần hợp tác này yêu cầu phải có một trợ lý đi theo, Hoắc Tịch cảm thấy Nguyễn Tiểu Ly rất thích hợp bởi năng lực của cô rất giỏi.
Trong phòng làm việc, Hoắc Tịch đang đàm phán với đối tác, bầu không khí rõ ràng rất hòa hợp, xem ra việc đối tác đã trông thấy nữ chính không mặc đồng phục lúc nãy không ảnh hưởng gì.
Nguyễn Tiểu Ly tiến vào: “Hoắc tổng, đây là tài liệu.”
Hoắc Tịch vừa ngẩng đầu liền thấy Nguyễn Tiểu Ly trong bộ đồng phục nhân viên. Cô đang mặc một bộ vest nữ, mái tóc dài suôn mượt được xõa xuôi, tất cả mang lại cảm giác của một nữ tinh anh nơi công sở. 
Hoắc Tịch nhìn chân cô. Quả nhiên, mặc quần tây trông thoải mái hơn nhiều so với váy ôm mông.
Hoắc Tịch cầm tài liệu nhìn vài lần, sau đó ra hiệu cho Nguyễn Tiểu Ly thuyết trình kế hoạch hợp tác cho đối tác, đồng thời thể hiện lòng thành của công ty bọn họ.
Nguyễn Tiểu Ly vừa mở miệng, lập tức có một tràng tiếng Anh trôi chảy và thuần thục được phát ra, trình bày các  trọng điểm một cách rõ ràng. 
Lúc bước vào trạng thái làm việc, cả người Nguyễn Tiểu Ly trở nên khác hẳn, vừa sắc bén vừa nghiêm túc, hoàn toàn không có bộ dáng lười biếng như thường ngày.
Nhìn thấy cô như vậy, Hoắc Tịch có chút sửng sốt. Trợ lý Lạc đứng ở bên cạnh cũng bị làm cho kinh ngạc. Nguyễn tiểu thư quả nhiên không tầm thường.
Đối tác nghe xong rất vui vẻ, sau đó nghiêm túc nhìn chăm chú vào Nguyễn Tiểu Ly, không khỏi khích lệ: “Quý công ty có trợ lý có năng lực nghiệp vụ mạnh như vậy, tôi rất yên tâm khi hợp tác.”
Với câu trả lời này thì chắc chắn tám chín phần mười là sẽ hợp tác.
Chỉ bằng một đoạn giới thiệu ngắn đã đàm phán xong, đây là tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay. Ngoại trừ việc bản thân phương án này vốn đã tốt sẵn, mà còn do Nguyễn Tiểu Ly gây được ấn tượng tốt với người ta. Có thể nói cô đã chiếm một nửa công lao.
Nguyễn Tiểu Ly mỉm cười nhận lời khen từ đối phương. Lúc này, Hoắc Tịch lại đứng lên, đột nhiên nắm lấy tay cô, nói với đối tác: “Giới thiệu với anh một chút, đây là vợ chưa cưới của tôi.”
Không biết cảm giác của Nguyễn Tiểu Ly có sai không, cô bỗng nhiên nghe thấy ý vị khoe khoang cũng như biểu thị công khai dục vọng chiếm hữu trong lời nói vừa rồi của Hoắc Tịch.
Tiểu Ác: “Đối với người phụ nữ có thể đem đến cho mình thể diện, đương nhiên đàn ông sẽ khoe ra, đồng thời cũng sẽ thể hiện công khai chủ quyền của mình.”Tiểu Ác nghe thấy tiếng lòng của Nguyễn Tiểu Ly, bất chợt xen miệng nói một câu.
Nhưng Tiểu Ác nói lời bình này rất có lý.
Lão tổng bên phía đối tác rõ ràng hơi giật mình, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Một cô gái có khí chất như vậy vừa nhìn đã biết không phải là người thường, nhưng lại không ngờ chính là con gái duy nhất của nhà họ Nguyễn ở thủ đô.
Cuộc trò chuyện sau đó rất vui vẻ. Khi buổi đối thoại kết thúc thì hợp tác cũng đã được ký kết thành công.
Hoắc Tịch cầm bút máy, nhanh chóng ký xuống bản hợp đồng trị giá hơn một tỷ. Sau đó, trợ lý Lạc đi tiễn đối tác, còn Nguyễn Tiểu Ly cũng thu thập tài liệu định rời đi. 
Hoắc Tịch thấy cô sắp đi, lập tức nói: “Em hãy phụ trách thúc đẩy mối quan hệ hợp tác này tiến xa hơn nữa.” Hoắc Tịch nói xong liền hối hận. Hắn vốn muốn kêu Nguyễn Ly Kiều ở lại, nhưng khi mở miệng lại đột nhiên thay đổi.
Nguyễn Tiểu Ly: “Được.”
“Khoan đã.”
“Hoắc tổng còn có chuyện gì sao?”
Hoắc Tịch không thích cô có bộ dáng xa cách như vậy. Hắn nhíu mày tiến lên: “Ở đây không có người ngoài, em gọi thẳng tên của tôi là được.”
Hắn rất thích nghe cô kêu hắn hai tiếng Hoắc Tịch, nó dễ nghe hơn so với Hoắc tổng, cũng dễ nghe hơn so với trước kia cô nũng nịu ép giọng gọi hắn là anh Hoắc Tịch.
Nguyễn Tiểu Ly cảm giác được hắn đang tới gần, cô lui ra phía sau một bước: “Bây giờ đang ở công ty, hơn nữa còn trong thời gian làm việc, tôi nên gọi anh là Hoắc tổng thì phải phép hơn.”
“Nguyễn Ly Kiều!” Hoắc Tịch không kiềm được lạnh giọng hô lên, sau đó hỏi thẳng: “Có phải em còn tức giận không? Tôi còn không tức giận ngày đó em hiểu lầm tôi, mà giờ em còn ở đây tức giận sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.