Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 81:




Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ngã Khứ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Sau khi tan làm, Hoắc Tịch từ sớm đã ở bãi đỗ xe để chờ, Nguyễn Tiểu Ly thay quần áo xong mới từ từ ra đến. 
Hoắc Tịch rất tự nhiên mở cửa xe cho cô, còn Nguyễn Tiểu Ly cũng thản nhiên vào ngồi trong xe. Động tác của hai người rất hài hòa, không ai cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Trong nháy mắt khi Hoắc Tịch vào trong xe, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười.
Hắn cảm thấy… cuộc sống thế này cũng khá tốt.
Hắn vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hai mắt lập tức tối sầm lại…
Cuộc sống này đúng là không tồi nhưng lại im lặng quá rồi. Người phụ nữ này sẽ không nói một lời nào với bạn nếu bạn không chủ động bắt chuyện với cô ấy!
“Tối nay chúng ta cùng đi ăn cơm đi.”
Nguyễn Tiểu Ly nhắm mắt trả lời: “Không ra ngoài.”
Cô lười ra khỏi nhà, sau khi trở về Hoắc gia chỉ nghĩ đến việc ăn cơm, tắm rửa rồi đi ngủ, không muốn đi đâu cả.
Hoắc Tịch cảm thấy bất đắc dĩ. Cả tháng nay, hắn xem như đã được đổi mới nhận thức với thói quen của Nguyễn Ly Kiều. Tất cả hoàn toàn khác trước kia, nếu không phải nhờ gương mặt này thì hắn đã nghĩ đây là một người khác.
Hắn rất thích tính cách của Nguyễn Ly Kiều hiện tại, nhưng cô quá im lặng, lại còn lười biếng…
Mặc kệ Nguyễn Tiểu Ly có đồng ý hay không, Hoắc Tịch vẫn lái xe đến thẳng một nhà hàng lớn.
Đến cũng đã đến rồi, Nguyễn Tiểu Ly còn có thể đòi về sao?
Cô không nói gì, chỉ đưa mắt liếc nhìn nhà hàng cao cấp, cuối cùng bất đắc dĩ giẫm lên giày cao gót bước xuống xe. Hoắc Tịch câu lên một nụ cười xấu xa rồi yên lặng đi theo cô.
Đây là nhà hàng đồ ăn Pháp, cách bài trí bên trong làm cho mọi người cảm thấy rất thoải mái. Dường như Hoắc Tịch rất thường ăn ở đây, hắn giới thiệu cho Nguyễn Tiểu Ly một vài món ngon của nhà hàng. 
“...Một dĩa ốc nướng.” Nguyễn Tiểu Ly đã gọi món xong.
Trong khi chờ đồ ăn, hai người một người nói một người nghe mà trò chuyện câu được câu không.
Đương nhiên Hoắc Tịch toàn nói về những chủ đề nhàm chán trong công ty. Nguyễn Tiểu Ly nghe tai này lọt ra tai kia, lâu lâu phản ứng cho có lệ, nhưng Hoắc Tịch chừng như không nhìn thấy thái độ qua loa đó của cô, vẫn cứ nói luyên thuyên.
Hắn còn tự cho rằng đề tài bản thân đang nói rất thú vị…
Tiểu Ác đau đầu: “Tiểu Ly, thái độ của cô hơi lấy lệ.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Hắn quá ồn ào.”
Tiểu Ác đau đầu: “Tuy rằng ta không giao nhiệm vụ cụ thể cho cô, nhưng cô có thể đừng cư xử có lệ với nam chính như thế được không, điều này không phù hợp với thân phận hiện tại của cô.”
Vị hôn thê độc ác của nam chính yêu hắn rất sâu đậm, làm gì có biểu hiện qua loa như cô được chứ.
Nguyễn Tiểu Ly: “Đúng vậy, ngươi không cho ta nhiệm vụ cụ thể nghĩa là ta không có nhiệm vụ, ta muốn dùng thái độ gì thì cứ tỏ thái độ ấy.”
Tiểu Ác: “…”
Tiểu Ác lướt lướt màn hình xem thử có nhiệm vụ gì hay không, nhưng rất tiếc là không có…
Tốt thôi, không phá hỏng nhiệm vụ tiếp theo là được.
Lát sau, nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên, khóe mắt Nguyễn Tiểu Ly khẽ nhếch, ngay lập tức phát hiện người này vậy mà lại là Thẩm Tinh Tuyết!
Không phải chứ…
Nữ chính ban ngày thì đi làm ở Hoắc thị, tan làm lại thành nhân viên phục vụ trong nhà hàng Pháp.
Hơn nữa, lúc Thẩm Tinh Tuyết bưng thức ăn lên đã thở rất gấp, chắc là sau khi tan ca đã nhanh chóng chạy tới đây. 
Tiểu Ác: “Đừng bất ngờ, cô ấy vì kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ của mình mà làm một lúc mấy công việc đấy.”
Tiểu Ác lướt vài cái trên màn hình rồi nói: “Theo như cốt truyện thì lúc này hai người họ chưa qua lại với nhau nhưng cũng có chút quen biết. Nam chính nhìn thấy nữ chính cố gắng như thế, khác biệt như thế… Ừm, dù sao cũng là nhân vật chính nên dễ thu hút lẫn nhau, sau đó cả hai đã chính thức qua lại.”
Trong mắt của Nguyễn Tiểu Ly chợt hiện lên chút hứng thú.
Cô nhìn Thẩm Tinh Tuyết đang đứng bên bàn dọn thức ăn lên, lặng lẽ chú ý đến thái độ của Hoắc Tịch.
Tiểu Ác: “Cô đang xem phim đấy à?”
Nguyễn Tiểu Ly: “Phim tổng tài nhà giàu đang diễn trực tiếp tại sao lại không xem chứ?”
Cẩu Ly, cô đã thay đổi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.