Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 72:




Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ashley
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Váy ngủ của cô đã được chuẩn bị sẵn trong ngăn tủ, Nguyễn Tiểu Ly cầm nó lên rồi đi rửa mặt. 
Tắm bằng nước ấm quả thật làm người ta cảm thấy thoải mái.
Sau khi tắm xong, làn da trắng nõn của Nguyễn Tiểu Ly hơi ửng hồng. Cô mặc váy ngủ dài màu đen, gấu váy có thêm một lớp ren, dưới váy là đôi chân thon dài trắng như tuyết.
Nguyễn Tiểu Ly mơ màng sắp ngủ, nhưng chợt nhớ tới một chuyện. Cô hỏi Tiểu Ác: “Trợ lý không phải vị trí thuộc về nữ chính trong tương lai sao?”
Nếu cô làm trợ lý, nữ chính sao có thể thăng chức trở thành trợ lý của Hoắc Tịch được?
Tiểu Ác: “Tổng giám đốc không chỉ có một trợ lý đâu. Ngoại trừ tổ đặc biệt, bên dưới còn có hai trợ lý nữa.”
Vậy tốt rồi, cô không muốn chiếm vị trí của nữ chính.
Nguyễn Tiểu Ly hiểu rõ vai diễn của mình. Cô là nhân vật phản diện, cũng là vị hôn thê độc ác.
Đã xác định rõ ràng vị trí của mình, Nguyễn Tiểu Ly cứ như vậy mà đi ngủ.
Bên này, sau khi Hoắc Tịch biết Nguyễn Ly Kiều ở lại Hoắc gia thì vẫn luôn ngồi chờ ở trong phòng, không buồn đi tắm rửa.
Nguyên nhân là vì trước kia, chỉ cần Nguyễn Ly Kiều ở lại nhà hắn, cô nhất định sẽ mặc váy ngủ tới tìm hắn, phải đuổi một hai lần cô mới chịu đi.
Hoắc Tịch chờ Nguyễn Ly Kiều đến đây, sau đó sẽ đuổi cô đi, nhưng chờ mãi, chờ tới hai tiếng đồng hồ sau vẫn không thấy người tìm tới.
Hoắc Tịch nhìn đồng hồ: “Cô ta tắm chậm vậy ư?”
Hoắc Tịch cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại nghĩ không ra. Đợi thêm nửa tiếng nữa, hắn cũng sắp nổi bão.
Nguyễn Ly Kiều vẫn chưa tới gõ cửa phòng hắn!
Phải chăng nãy giờ hắn đã đợi công cốc rồi không? 
Chơi hắn à?
Hoắc Tịch đột nhiên cảm thấy lửa giận đầy bụng, nhưng lại không thể xả ra được.
Là do hắn tự chờ đợi, trách ai?
Hoắc Tịch cố chấp nghĩ: Cũng tại Nguyễn Ly Kiều hết, tại cô ta trước kia luôn đến quấy rầy hắn, làm hắn hình thành phản xạ có điều kiện.
Mặt Hoắc Tịch đen như đít nồi. Hắn đi lấy quần áo tắm rửa, nhưng tắm và sấy tóc xong rồi mà vẫn không có ai tới gõ cửa. Như vậy có thể hoàn toàn khẳng định, buổi tối hôm nay Nguyễn Ly Kiều không đến.
Hoắc Tịch tắt đèn đi ngủ, nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, luôn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó.
“Ha ha.”
Hắn thiếu ngược chắc?
Tới gõ cửa thì hắn ghét bỏ muốn chết, không tới thì… hắn con mẹ nó còn cảm thấy thiếu gì đó.
Mẹ kiếp!
Hoắc Tịch thuyết phục bản thân đừng nghĩ gì nữa, ngủ đi, quan tâm người phụ nữ kia làm gì.
Nửa tiếng sau, hắn cầm điện thoại gửi một tin nhắn cho trợ lý Lạc, cuối cùng mới bình tĩnh đi ngủ.
Ngày hôm sau, 6 giờ 30 Hoắc Tịch rời giường đi chạy bộ, 7 giờ ngồi ở phòng ăn ăn sáng.
Người vốn không ngủ nướng tới 10 giờ sáng là không rời nổi giường như Nguyễn đại tiểu thư thế nhưng bây giờ lại có mặt tại phòng ăn. 
Hoắc Tịch: “Cô dậy sớm như vậy để về nhà à?”
Nguyễn Tiểu Ly kéo ghế ngồi xuống: “Không phải.”
Không phải thì dậy sớm làm gì?
Hoắc Tịch uống một ngụm cà phê: “Muốn đi đâu thì nói chú Trương đưa cô đi.”
“Không cần phiền tới chú Trương đâu, em đi nhờ xe anh tới công ty là được rồi.”
Hoắc Tịch ăn quá nhanh, Nguyễn Tiểu Ly cũng phải nhanh chóng xử lý bữa sáng, cô muốn đuổi kịp hắn để cùng tới công ty.
Nói đến đi làm, Hoắc Tịch mới hiểu được tại sao cô lại dậy sớm.
Ngày hôm qua mới được bổ nhiệm chức trợ lý, cô đã lập tức tích cực đi làm. Vì để được ở bên cạnh hắn, cô thật đúng là chăm chỉ!
Hoắc Tịch đã ăn no, lập tức đứng dậy: “Tôi đi trước, cô muốn tới công ty thì nói chú Trương đưa đi. Còn nữa, nhân viên Hoắc thị khi đi làm bắt buộc phải mặc đồng phục, cô cũng không ngoại lệ.”
Hắn không muốn người phụ nữ này mặc váy hai dây đong đưa ở trước mặt mình.
Hoắc Tịch đi ra ngoài, Nguyễn Tiểu Ly nhìn thức ăn trong chén, thấy bụng mình vẫn chưa no, tâm trạng có chút rối rắm.
Tiểu Ác: “Đừng ngây ngốc nữa, mau đuổi theo đi. Nhiệm vụ đầu tiên của hôm nay chính là ngồi xe Hoắc Tịch tới công ty đấy.”
Bây giờ cô là vị hôn thê vẫn chưa hắc hóa, thuộc tính hiện tại của cô là đeo dính Hoắc Tịch.
Theo cốt truyện ban đầu, nguyên chủ mặt dày đi ké xe Hoắc Tịch tới công ty khiến Hoắc Tịch ghét bỏ, khuôn mặt cả ngày hôm ấy của hắn đều tối sầm.
Nguyễn Tiểu Ly cầm hai lát sandwich nhét nhanh vào miệng, sau đó lấy khăn giấy lau miệng một cái rồi đứng dậy giẫm lên giày cao gót đuổi theo Hoắc Tịch. 
Cô ra cửa vừa kịp lúc xe của Hoắc Tịch mới rời khỏi gara. 
“Em ngồi xe anh tới công ty.” Nguyễn Tiểu Ly cản xe hắn lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.