Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 52:




Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Saya
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
“Phập.”
Âm thanh của thanh kiếm khi xuyên qua da thịt vang lên trong điện vô cùng rõ ràng. Ngửi được mùi máu tươi, trong mắt Nguyễn Tiểu Ly mang theo một nét cười quỷ dị. 
Trịnh Đạo Lẫm kinh hãi, đưa tay rút phăng thanh kiếm đang đâm vào ngực mình ra, lui lại vài bước. Ông ta đè chặt vết thương đẫm máu của mình: “Nguyễn Ly? Ngươi là Nguyễn Ly?”
Nguyễn Tiểu Ly mặc đồ đen, cầm trong tay thanh kiếm nhuốm máu đứng ở đó. Cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này khiến cho Trịnh Đạo Lẫm nhất thời không xác định được nàng có phải là Nguyễn Ly hay không.
“Thế nào? Sư huynh không nhận ra ta sao?” Nguyễn Tiểu Ly tiến gần vài bước. 
Trịnh Đạo Lẫm nghe được giọng nói quen thuộc liền sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau. Ông ta có thể cảm giác được sự khác biệt của Nguyễn Ly. Nàng rõ ràng không hề có linh lực, nhưng khí thế toàn thân dường như lại tăng vọt. Hơn nữa, tư thế này của nàng hiển nhiên là đang muốn giết ông ta.
Trịnh Đạo Lẫm hoảng hốt: “Ngươi, tu vi của ngươi đã khôi phục rồi sao?”
“Khôi phục? Đương nhiên là không rồi. Lúc ngươi hủy diệt ta, lẽ nào còn chừa cho ta đường lui sao? Ngươi hẳn là người biết rõ nhất, cả đời này, tu vi của ta sẽ không có khả năng khôi phục lại được.” Giọng nói của Nguyễn Tiểu Ly lạnh như băng, không hề có chút tình cảm nào. 
Sống trong thân thể này càng lâu, Nguyễn Tiểu Ly càng từ từ thấy được trí nhớ của nguyên chủ.
Vào lúc nàng đang tu luyện, Trịnh Đạo Lẫm đã thừa cơ đánh lén nàng, khiến nàng tẩu hỏa nhập ma. Sau đó, ông ta còn đả thương nàng, trực tiếp đánh thẳng vào đan điền của nàng. 
Dưới tình huống như vậy, nàng không vì linh lực tán loạn mà chết thì đã rất không tệ rồi. 
Đan điền bị thương nghiêm trọng, linh hải tan đi, nàng cũng vì thế mà hoàn toàn không có khả năng tụ linh được nữa, cả đời này đều không thể khôi phục.
Vết thương ở ngực của Trịnh Đạo Lẫm không tính là nặng, ông ta đang nhớ lại chuyện trước kia và xác định Nguyễn Ly thật sự không có khả năng khôi phục.
“Ngươi đã không khôi phục được mà còn dám đến đây giết ta? Nguyễn Ly, ngươi thật quá kiêu ngạo. Nếu ngươi có năng lực để kiêu ngạo thì cũng được đi, đằng này chỉ là một phế vật mà còn dám kiêu căng như thế.” Trịnh Đạo Lẫm thích nhất là dùng từ phế vật để nói về nàng.
Người đã từng là thiên tài được người người tán thưởng, bây giờ lại thành phế vật trong miệng ông ta, chênh lệch thế này đã đủ để Trịnh Đạo Lẫm thỏa mãn rồi. 
Nguyễn Tiểu Ly khẽ cười, ánh mắt dần hiện lên vẻ châm chọc, nàng nhìn thanh kiếm đã nhuốm máu của mình: “Ta đúng là phế vật, nhưng dù đã bị phế thì cũng có thể giết người như thường.”
Toàn thân nàng tràn đầy quỷ dị, hơn nữa còn có hắc khí ở giữa mi tâm, trên người tỏa ra sát khí, đây đều là dấu hiệu chứng tỏ nàng đã từng giết người.
“Ngươi! Chính ngươi là người đã giết các đệ tử trong tông môn.” Trịnh Đạo Lẫm nghĩ tới điều gì đó, không dám tin mà thốt lên. 
Ông ta không chỉ kinh ngạc mà còn hoàn toàn khẳng định.
Nguyễn Tiểu Ly không trả lời cũng không phủ nhận. 
Trịnh Đạo Lẫm muốn phát điên lên: “Thật sự là ngươi! Tất cả những đệ tử đã chết kia đều do ngươi giết. Nguyễn Ly, uổng cho sư phụ đã từng yêu thương ngươi như vậy, thế mà ngươi lại có thể làm ra chuyện này. Sát hại đệ tử, ngươi vẫn còn là con người sao?”
“Ta có phải là người hay không đến chính bản thân ta cũng không biết, nhưng ta chắc chắn rằng kẻ hãm hại ta trước đây tuyệt đối không phải người. Trịnh Đạo Lẫm, ngươi không nên đứng trên lập trường đạo đức mà chỉ trích ta. Trước khi chỉ trích ta, ngươi cũng nên xem lại chính bản thân ngươi là loại mặt hàng gì. Còn nữa, xem cho kỹ những tên đệ tử mà ta giết có xứng đáng làm đệ tử của Vân Tiên Tông hay không.” Cả người Nguyễn Tiểu Ly toát lên sự tàn nhẫn. 
Nàng bắt đầu có chút điên cuồng. 
Đây là nỗi hận của nguyên chủ, nàng cảm nhận rất rõ ràng.
Thật ra đổi lại là nàng, nàng sẽ không nói nhảm với Trịnh Đạo Lẫm vào lúc này, cứ trực tiếp giết chết ông ta là xong rồi.
Nhưng với tư cách là nguyên chủ Nguyễn Ly, nàng có quá nhiều điều muốn nói, quá nhiều uất hận và oán niệm, nàng cần phải phát tiết tất cả. 
Theo cách nhìn của người ngoài cuộc, tình huống hiện tại là đoạn kịch kinh điển: nhân vật phản diện nói nhiều và sẽ chết vì nói quá nhiều.
Nguyễn Ly cầm kiếm tấn công Trịnh Đạo Lẫm, nàng hoàn toàn không quan tâm bản thân có bị thương hay không, giống như một người điên mà điên cuồng công kích Trịnh Đạo Lẫm.
Thủ pháp của nàng rất quỷ dị, lực lượng trong từng đòn tấn công cũng khó mà tiếp được, Trịnh Đạo Lẫm bị đánh tới mức liên tục thối lui.
“Phập!”
Một kiếm của nàng đâm xuyên qua bụng của Trịnh Đạo Lẫm, ngay tại đan điền. 
“Không, đừng mà!”
Trịnh Đạo Lẫm cảm thấy đau đến mức tê tâm liệt phế, đan điền của ông ta đã bị thương. 
“Trước kia ngươi đối xử với ta ra sao thì hiện tại ta sẽ trả lại cho ngươi như thế.”
Nguyễn Tiểu Ly không chút nương tay xoay trường kiếm một cái, trực tiếp rạch nát phần bụng của Trịnh Đạo Lẫm, khiến toàn bộ nội tạng của ông ta đều bị phá hỏng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.