Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 5:




Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Người hành lễ với nàng là một nam tử tuấn lãng mặc phục sức của đệ tử, bên hông còn đeo khối ngọc thanh hạc (*) đại biểu cho thân phận đệ tử chân truyền của chưởng môn.
(*) thanh hạc: con hạc màu xanh. 
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu: “Ừ.”
Bách Lý Diêm Khể đứng thẳng người nhìn nữ tử trước mặt. Sư thúc rõ ràng là một nữ tử nhỏ xinh, nhưng dáng vẻ uy nghiêm và quạnh quẽ lại khiến người ta không dám có bất cứ ý nghĩ bất kính nào.
“Sư thúc muốn đi tiền điện sao?”
“Ừ.”
Trong bầu không khí khá nhạt nhẽo, Bách Lý Diêm Khể phát hiện khi ở trước mặt sư thúc, hắn dường như không thể nói được gì.
Cũng đúng, trước đây bọn họ hoàn toàn không quen nhau, thêm chuyện tối hôm qua càng là lỗi của hắn, không thể chỉ vì mấy câu nói mà làm bọn họ trở nên quen thuộc được.
Bách Lý Diêm Khể tránh sang một bên: “Sư thúc, mời.”

Trong đại điện, các trưởng lão đều đã đến, đi cùng với họ còn có đệ tử chân truyền của mình. Sắc mặt của nhóm trưởng lão đều không tốt lắm, rõ ràng đã xảy chuyện gì đó không hay.
Nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly đi vào, biểu cảm của nhóm trưởng lão trở nên vi diệu, có người trong mắt còn hiện lên ý khinh thường.
Không biết chưởng môn gọi nàng đến làm gì. Hiện tại, nàng chẳng khác gì một phế nhân, mỗi lần tông môn có chuyện lớn nàng đều được mời đến đây nhưng cũng chẳng thể bỏ ra sức lực gì để giúp đỡ, cuối cùng mọi chuyện còn không phải là bọn họ hay chưởng môn đứng ra giải quyết sao? Một nữ tử vô dụng như nàng mà cũng đến đại điện để nghị sự, thật khiến bọn họ nhìn mà bực bội.
Dù không chào đón Nguyễn Ly, các trưởng lão cũng sẽ không nói ra. Có một số việc chỉ có thể để trong lòng.
Phải biết rằng Trịnh Đạo Lẫm, chưởng môn của Vân Tiên Tông, có tư chất rất tốt, từ khi gia nhập vào tông môn đã được chưởng môn đời trước yêu thích, lại là một người trọng tình trọng nghĩa, vẫn luôn đối xử rất tốt với người tiểu sư muội này, có thể nói là tận tình quan tâm giúp đỡ.
Bất kể có chuyện gì, chưởng môn cũng sẽ nghĩ đến người sư muội này. Dù là chuyện đệ tử quỳ lễ hay nghị sự ở đại điện đều sẽ gọi nàng đến, cho nàng đủ mặt mũi để không ai khinh thường nàng, ít nhất là mặt ngoài.
Nhưng vì không chịu được sự thật Nguyễn Ly là một phế vật, sau lưng mọi người vẫn coi khinh nàng như cũ.
Nguyễn Ly là quan môn đệ tử của chưởng môn đời trước, có tư chất nghịch thiên. Đáng tiếc nàng tu luyện quá nóng vội, tâm tính không ổn định nên rơi vào kết cục tẩu hỏa nhập ma, suýt chút nữa đã bỏ mạng, cuối cùng trở thành một phế vật. Hiện tại, nàng chỉ dựa vào kỹ thuật luyện đan mới miễn cưỡng bảo vệ được vẻ ngoài bất lão bất tử.
Một phế vật lại có thể được đệ tử quỳ lạy, tôn xưng một tiếng sư thúc đã cho nàng nhiều mặt mũi lắm rồi.
Nguyễn Tiểu Ly là một người rất nhạy cảm, những trưởng lão này cũng không thèm che giấu ánh mắt khinh thường của mình, toàn bộ biểu hiện của họ đều bị Nguyễn Tiểu Ly thu vào trong mắt.
Đối mặt với những ánh nhìn như vậy, nàng không có một chút cảm giác nào, không đau buồn cũng không cảm thấy nhục nhã mà khó xử.
Bởi vì… từ trong ký ức của nguyên chủ, nàng biết nàng ấy đã quen thuộc với loại ánh mắt này.
Nguyễn Tiểu Ly tiến vào đại điện cũng không chào hỏi người nào, nàng tìm vị trí của mình rồi ngồi xuống, cầm tách trà bên cạnh lên nhấp một ngụm.
Là trà lạnh…
Nàng uống cạn tách trà, nhẹ nhàng đặt nó xuống, hai mắt nhìn thẳng về cửa điện.
Trong chốc lát, một nam nhân mặc trang phục màu xanh lam của chưởng môn bước vào. Người tu tiên đều sẽ bảo trì được dung nhan, Trịnh Đạo Lẫm cũng không ngoại lệ. Ông ta có một khuôn mặt tuấn tú khôi ngô, đầu đội ngọc quan dành cho chưởng môn, dưới cằm nuôi một chòm râu ngắn, thoạt nhìn khá uy nghiêm.
Đi theo sau chưởng môn chính là nam chính Bách Lý Diêm Khể. Vừa vào cửa, Bách Lý Diêm Khể bất giác nhìn sang người đầu tiên phía trên bên phải, nơi Nguyễn Tiểu Ly đang ngồi ngay ngắn.
Trịnh Đạo Lẫm ngồi xuống ghế của chưởng môn, sau đó trực tiếp đi vào chủ đề của hôm nay: “Sáng sớm đã triệu tập mọi người đến đây, chắc mọi người cũng đã nghe phong thanh được chuyện gì rồi.”
Chưởng môn vừa dứt lời, một người trong số các trưởng lão lập tức hừ lạnh: “Hừ, Vân Tiên Tông là môn phái tu tiên lớn nhất, vậy mà hàng năm đều có đệ tử bị sát hại. Nếu chuyện này không được điều tra rõ ràng thì ở Đại hội Tiên Môn năm nay, những đệ tử mà chúng ta cử ra ngoài sẽ bị đệ tử của các môn phái khác giễu cợt.”
Chỉ còn bốn tháng nữa là đến Đại hội Tiên Môn được tổ chức ba năm một lần. Tại các lần đại hội trước, Vân Tiên Tông luôn là môn phái có biểu hiện nổi bật nhất, nhưng chuyện môn phái mỗi năm đều có đệ tử bị ngộ hại lại vẫn mãi không tìm ra hung thủ, sẽ không tránh khỏi bị người khác đem ra làm trò cười.
Bọn họ sẽ nói rằng đường đường môn phái tu tiên đệ nhất, lại không bảo vệ an toàn được cho đệ tử, cũng chẳng bắt được tên hung thủ mỗi năm gây án một lần.
Những lời này làm sắc mặt của tất cả mọi người nhất thời trở nên khó coi, một trưởng lão nói: “Lần này nhất định phải điều tra cho thật kỹ!”
Nguyễn Tiểu Ly im lặng, ánh mắt nàng khẽ động.
Trong đầu, Tiểu Ác âm dương quái khí (*) nói: “A, nói cứ như mấy năm trước bọn họ không điều tra kỹ vậy.”
(*) âm dương quái khí: cổ quái, khó đoán định, không biết đâu mà lần.
Nguyễn Tiểu Ly sửng sốt, trong mắt lập tức hiện lên ý cười, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục vẻ lãnh đạm.
Tiếp đến, Trịnh Đạo Lẫm cho đệ tử khiêng hai thi thể vào.
Trịnh Đạo Lẫm: “Hai thi thể này được phát hiện lúc hừng đông, do các đệ tử ngoại viện khi đi tuần tra mảnh rừng bên ngoài tông môn nhìn thấy. Từ phục sức có thể biết được đây là hai đệ tử nội viện của chúng ta.”
Lại là đệ tử nội viện.
Đáng tiếc.
Vân Tiên Tông được phân chia thành nội viện và ngoại viện. Đệ tử nội viện đều là những đứa trẻ có tư chất rất tốt. Tu vi tới một cấp bậc nhất định mới có thể trở thành đệ tử nội viện, vào học tập trong nội viện.
Mỗi trưởng lão đều gọi ra đệ tử chân truyền của mình đến gần thi thể để kiểm tra, Bách Lý Diêm Khể cũng đi qua xem xét. Gần như là một cái liếc mắt, hắn đã xoay người nói: “Sư phụ, cái chết của hai người này cũng giống những đệ tử năm ngoái, trên người bị đâm rất nhiều nhát dao, sau đó bị sợi tơ siết cổ chết,.”
Xem ra lại là cùng một người làm.
Chưởng môn và nhóm trưởng lão bắt đầu thảo luận sôi nổi, nhưng nói tới nói lui cũng chỉ là mấy câu nói giống năm trước, không có chút tiến triển nào.
Tâm trạng của Trịnh Đạo Lẫm trở nên bực dọc. Nếu năm nay vẫn không thể bắt được hung thủ, vậy uy danh chưởng môn của ông ta sẽ mất sạch!
Sự việc như vậy xảy ra trong thời gian ông ta chưởng quản, chẳng lẽ ông ta phải ghi lại trong sách sử của tông môn một chuyện mất mặt thế này?
Trong lúc buồn bực, ánh mắt ông ta khẽ liếc sang nữ tử thanh lãnh kia.

“Sư muội, đối với việc này muội có ý kiến gì không?”
Trịnh Đạo Lẫm nói xong, tất cả các trưởng lão đồng loạt ngừng nói chuyện, cùng nhìn về phía Nguyễn Tiểu Ly, nhưng thái độ của bọn họ đều không xem trọg. Nàng có thể nói gì chứ, lần nào cũng ngồi giống như một người gỗ, không nói một lời cũng giúp không được gì lại còn làm chướng mắt bọn họ.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Dáng người của hung thủ khá thấp. Hắn đâm nhiều nhát dao sau đó lại siết cổ đến chết chỉ vì hắn có sở thích hành hạ người khác.”
Vẻ mặt Trịnh Đạo Lẫm khẽ động, lại hỏi tiếp: “Tại sao muội khẳng định như vậy?”
Nguyễn Tiểu Ly nói: “Dấu vết của sợi tơ trên cổ hướng xuống, điều này chứng minh hung thủ thấp hơn hai đệ tử này.”
Lời nói vừa dứt, Bách Lý Diêm Khể lập tức đi qua, ngồi xổm bên cạnh thi thể, đưa tay đẩy đầu nghiêng sang một bên rồi kéo cổ áo thi thể xuống một chút: “Vết hằn hướng xuống.”
Vừa rồi, khi nhìn vào vết hằn trên cổ thi thể, ý nghĩ đầu tiên của mọi người đều là bị siết chết, không ai xem đến phía dưới. Nếu nhìn kỹ, dấu vết của sợi tơ quả thật đi xuống.
Bách Lý Diêm Khể nhìn nữ tử có nét mặt đạm nhiên kia. Vừa nãy, ánh mắt của sư thúc giống như không hề liếc xem thi thể lần nào, thế mà nàng lại chú ý đến chi tiết này.
Chưởng môn thuật lại ý kiến của Nguyễn Tiểu Ly. Sau đó, nhóm trưởng lão và chưởng môn lại tiếp tục bàn luận sôi nổi.
Cuối cùng, chưởng môn giao chuyện này cho Bách Lý Diêm Khể đi tra xét.
Nghị sự kết thúc, mọi người lần lượt hành lễ với chưởng môn rồi rời đi, chỉ có Nguyễn Tiểu Ly là trực tiếp đứng dậy chạy biến.
Trưởng lão: “Nguyễn Ly, ngươi… Chưởng môn, ngài xem thái độ của nàng ta hiện tại đi, không có một chút lễ nghĩa nào.”
Trịnh Đạo Lẫm thật ra cũng đã quen với sự lạnh nhạt của Nguyễn Ly, có đôi khi nàng cũng không hành lễ đã chạy mất. Ánh mắt ông ta thâm trầm, nhưng ngoài mặt lại hòa nhã nói: “Không sao cả. Với tình trạng bây giờ của sư muội, trong lòng muội ấy vẫn luôn khó chịu, tâm trạng hoảng hốt. Những việc hành lễ nhỏ nhặt này không cần phải làm khó muội ấy.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.