Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 447:




Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Kể từ cái chết thương tâm của Kiều Dữu Hoa, mỗi ngày đi học Kiều Huệ Nhi đều không tập trung, cứ mơ mơ màng màng. Vì có Ly Kanali che chở cho nên không có ai trong lớp dám bắt nạt Kiều Huệ Nhi.
Kiều Huệ Nhi chưa bao giờ được trải qua những ngày tháng không cần phải lo lắng sợ hãi như thế ở trường, nhưng khi về nhà đối mặt với căn nhà trống trải lạnh lẽo thì cảnh tượng ngày hôm đó lại hiện ra trước mắt.
Tối nay có tiết học ngoài trời là tiết mỹ thuật, giáo viên đưa cả lớp đến nhà kính trồng hoa để vẽ tranh.
Nhà kính trồng hoa nằm ở trên tầng thượng của khu dạy học. Đây là một căn phòng xuyên sáng làm toàn bằng kính thủy tinh, khi nhìn lên có thể thấy bầu trời đầy mây và trăng.
Nhà kính trồng hoa bên trong trồng đầy các loại hoa nên mới được gọi là nhà kính trồng hoa. Vô số loài hoa với nhiều màu sắc sặc sỡ thi nhau khoe sắc.
Mỗi người dựng giá vẽ vây quanh một chậu hoa để tiến hành vẽ tranh. Ánh trăng rất sáng. Ma cà rồng không thích bật đèn nên mọi người đều vẽ tranh dưới ánh trăng.
Ma cà rồng có thể nhìn trong đêm mà không cần ánh đèn cũng không có vấn đề gì, nhưng đối với con người mà nói thì ánh trăng yếu ớt này… khá khó để vẽ tranh.
Kiều Huệ Nhi cầm giá vẽ ngồi xuống trước một bông hồng đỏ, nhưng ngồi cả buổi cũng chưa bắt đầu động tay. Lý do là vì khi nhìn thấy màu đỏ, cô lại nhớ đến cái ngày đẫm máu đó…
Nguyễn Tiểu Ly cũng thích hoa hồng đỏ, cô đi tìm một vòng quanh nhà kính, cuối cùng đã tìm được bông hoa nở đẹp nhất, cũng chính là đóa hoa ở trước mặt Kiều Huệ Nhi.

Lucerne Morris giúp Nguyễn Tiểu Ly cầm giá vẽ. Kể từ đêm đó, khoảng cách giữa họ ngày càng gần. Gần như toàn bộ giới ma cà rồng đều biết rất có khả năng Lucerne Morris và Ly Kanali sẽ liên hôn.
Lucerne Morris cầm bản vẽ đi theo Nguyễn Tiểu Ly: “Chậu hoa hồng đỏ đằng kia rất đẹp.”
“Ừm.”
Đẹp nhưng mà tinh thần của nữ chính quá sa sút.
Cả lớp học đều là hai ba người tụm lại vẽ chung, chỉ có một mình Kiều Huệ Nhi là cô đơn chiếc bóng.
Nguyễn Tiểu Ly không biết cách an ủi người khác, cô cũng sẽ không đi an ủi Kiều Huệ Nhi, tất cả những gì cô có thể làm là báo thù cho mẹ của Kiều Huệ Nhi và đảm bảo Kiều Huệ Nhi sẽ không chết.
“Không vẽ hoa hồng đỏ nữa, vẽ cái khác đi. Lucerne Morris, anh thích hoa gì?”
“Anh thích em.”
“…Em không phải hoa.”
“Trong mắt anh, em còn đẹp hơn hoa.”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Ma cà rồng có nguồn gốc từ phương Tây, vì là chủng tộc rất mê mẩn sự lãng mạn nên ăn nói cũng thẳng thắn và lãng mạn hơn. Những ngày tháng sau này, Nguyễn Tiểu Ly cũng dần quen với những lời nói “văn vở” của Lucerne Morris.
Cuối cùng, Lucerne Morris vẫn kéo Nguyễn Tiểu Ly đi tới chậu hoa hồng đỏ đó để vẽ tranh.
Nếu cô thích vậy thì ngồi đây vẽ.
Kiều Huệ Nhi vốn còn đang ở trạng thái bi thương, đột nhiên có hai người đi đến bên cạnh khiến cô giật mình. Khi thấy người tới là ai, cô hơi bối rối, cúi đầu nhỏ giọng chào: “Tiểu thư Ly Kanali, Bá tước Lucerne Morris.”
Lucerne Morris: “Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly và Lucerne Morris ngồi vẽ tranh trong khi Kiều Huệ Nhi thì đứng ở một bên.
Trong suốt quá trình, Lucerne Morris chỉ làm trợ lý đưa cho Nguyễn Tiểu Ly màu vẽ và cọ. Bản thân hắn không có ý định vẽ vời, anh chỉ nghiêm túc đảm đương vai trợ thủ mà nhìn cô vẽ tranh. Hơn nữa Nguyễn Tiểu Ly cần màu gì hay cái cọ nào, cô không cần mở miệng hắn cũng có thể biết được. Hắn quan sát kỹ toàn bộ bước đi của Nguyễn Tiểu Ly, sau đó phỏng đoán cô sẽ làm gì tiếp theo.
Thời gian trôi qua từng phút, một bông hồng đỏ sống động như thật xuất hiện trên giá vẽ trước mặt Nguyễn Tiểu Ly.
Sắc đỏ trên đóa hồng rất tươi đẹp giống như màu của máu, màu mà ma cà rồng rất thích.
Kỹ thuật vẽ của Ly Kanali rất tốt, thứ cô vẽ ra quả thật còn thật hơn đồ thật gấp ba lần.
Không biết từ khi nào Kiều Huệ Nhi đã ngừng bút mà nhìn Ly Kanali vẽ tranh. Nhìn hoa cô vẽ ra, Kiều Huệ Nhi cầm lòng không được mà bật thốt lên: “Vẽ đẹp quá.”
Nguyễn Tiểu Ly nghe lời khen thì ngẩng đầu lên, Kiều Huệ Nhi lập tức đỏ mặt: “Tôi xin lỗi, tôi không cố ý nhìn trộm cô vẽ tranh.”
“Không sao.”
Vẽ là để người ta xem, cô không ngại.
Kiều Huệ Nhi không dám nhìn lén nữa, nhanh chóng chú tâm vẽ tranh của mình.
Một tiết mỹ thuật kéo dài tới mấy tiếng, đến khi hết tiết thì trời đã rạng sáng.
Giờ tan học đã đến. Mọi người lần lượt thu dọn giá vẽ của mình rồi rời đi, cũng có một số thích vẽ tranh vẫn ở lại. Giáo viên cũng không đoái hoài, ai muốn ở lại vẽ thì cứ tiếp tục vẽ.
Kiều Huệ Nhi cất giá vẽ, đóng hết các hộp màu của mình lại, lúc đang định đi thì bị Nguyễn Tiểu Ly gọi lại.
Kiều Huệ Nhi quay đầu lại: “Tiểu thư Kanali có chuyện gì sao?”
“Kiều Huệ Nhi, ta biết chuyện của mẹ cô làm cho cô rất đau buồn, nhưng con người sống phải nhìn về tương lai, đừng có ủ rủ mãi. Ta hứa với cô sẽ bắt được con quái vật kia và mang nó đến trước mặt cô để cô tùy ý giải quyết. Nhưng trước tiên cô phải chăm sóc tốt bản thân và sống được đến thời điểm đó.”
Rõ ràng là lời an ủi nhưng Nguyễn Tiểu Ly lại nói một cách cứng nhắc và nghiêm trang, cả khuôn mặt cũng chỉ toàn lạnh lùng. Nếu không phải Kiều Huệ Nhi đã tiếp xúc với cô vài lần thì đã bị giọng điệu này dọa tới mức không dám thốt ra tiếng.
Đôi mắt Kiều Huệ Nhi nóng lên: “Cảm ơn.”
“Ừm.”
Lucerne Morris nắm tay Nguyễn Tiểu Ly: “Tan học thôi.”
Nguyễn Tiểu Ly bị Lucerne Morris kéo đi. Chàng trai nắm tay cô tương đối chặt, anh ấy đang giận?
“Lucerne Morris, đừng tức giận, dù sao chuyện xảy ra ở nhà Kiều Huệ Nhi cũng có liên quan đến em…”
Lucerne Morris ngắt lời cô: “Em không cần giải thích với anh, em muốn làm cái gì thì cứ làm, mỗi một chuyện em làm anh đều hiểu, cũng sẽ không tức giận. Nhưng anh lại không thể khống chế được bản thân mà có một chút buồn, em không cần phải lo lắng cho tâm trạng của anh, biết chưa?”
Nguyễn Tiểu Ly cau mày sau khi nghe những gì hắn nói: “Lucerne Morris, anh không cần phải hèn mọn như vậy.”

Anh tốt với cô đến nổi không có giới hạn, nhìn mặt đoán ý, có đôi khi sẽ hèn mọn. Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy như vậy không ổn…
Lucerne Morris cười: “Không hèn mọn, tối nay về anh có thể cắn em không?”
“…”
Đây mới là cái mà hắn nhắm đến…
Nguyễn Tiểu Ly lật mặt hất tay hắn ra: “Đêm nay em sẽ không về, anh quên rồi sao?”
Hôm nay có kế hoạch.
Lucerne Morris lập tức nhớ ra, đồng thời nghiêm mặt: “Chú ý an toàn.”
“Em biết rồi.”
Hôm nay, Nguyễn Tiểu Ly và Lucerne Morris sẽ tách nhau ra lái xe về nhà. Lucerne Morris sẽ đi trước, còn Nguyễn Tiểu Ly sẽ đến thư viện của trường đọc sách một tiếng rồi mới trở về nhà.
Ô tô đang chạy trên đường, tài xế ở phía trước thỉnh thoảng lại thông qua kính chiếu hậu nhìn cô gái ma cà rồng ở phía sau đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, trong khu rừng rậm rạp bên ngoài xe có mấy bóng người đang nhanh chóng di chuyển theo.
Tài xế quan sát kính chiếu hậu, khóe miệng nhếch lên nụ cười biểu lộ kế hoạch thành công.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.