Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 307:




Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
“Ừ, cô muốn thay đổi kết cục của cha nguyên chủ cũng không có vấn đề gì.”
Tôn chỉ của Tiểu Ác luôn luôn là chỉ cần không ảnh hưởng đến nhiệm vụ và kiếm điểm tích lũy thì cô muốn thế nào cũng được, miễn cô không chê phiền.
Nguyễn Tiểu Ly đã biết kết cục của Nam Hạo, hiện tại trong lòng cô đã có ý tưởng.
Người khác đối xử với cô tốt, thật tình thật lòng thì cô sẽ chân thành báo đáp người ta, như vậy cô mới thấy yên lòng.
Thật ra ngoại trừ nhiệm vụ thì còn có rất nhiều chuyện cô có thể làm, một vài thay đổi nhỏ có lẽ sẽ có ý nghĩa rất lớn, những thay đổi đó cũng là minh chứng chứng minh cô đã từng đến thế giới này.
Suy nghĩ một lúc thì cơn buồn ngủ kéo tới, Nguyễn Tiểu Ly từ từ nhắm mắt ngủ say.
Buổi tối dì Trần sẽ ngủ ở gian bên cạnh, sáng sớm tinh mơ bà sẽ rời giường và về Nam gia làm cơm sáng, làm xong sẽ nhanh chóng đưa qua bệnh viện.
Ngày mới vừa lên, Nguyễn Tiểu Ly đã thức dậy.
Cái thân thể tồi tàn này có đôi khi sẽ rất mệt, rất buồn ngủ nhưng cũng có khi lại mất ngủ, ngủ không được.
Nguyễn Tiểu Ly tỉnh dậy thì rất có tinh thần. Cô xuống giường làm vệ sinh cá nhân, sau đó nhìn khắp căn phòng vip một lần và xác định chỉ có một mình cô ở đây.
Cô đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài. Thành phố buổi sáng náo nhiệt, trên các con đường dưới những tòa cao ốc tấp nập xe cộ qua lại, trên vỉa hè cũng đầy ắp người đi làm sớm.

Cô tinh mắt nhìn thấy một chiếc xe hơi nhỏ màu đen đang lái vào chỗ trống trong bãi đỗ xe của bệnh viện, người bước xuống xe đúng là Tần Dự Thâm.
Tuy rằng từ đây nhìn xuống bên dưới chỉ thấy được hình dáng bé nhỏ, nhưng khí chất của nam chính rành rành ra đó nên Nguyễn Tiểu Ly sẽ không nhìn nhầm người.
Tiểu Ác: “Mỗi ngày đều phải hoạt động, làm nhiệm vụ kiếm điểm tích lũy đi.”
“Ừm.”
Đeo bám nam chính chính là nhiệm vụ của cô.
Nguyễn Tiểu Ly vẫn luôn đứng trước cửa sổ sát đất dõi theo Tần Dự Thâm. Hôm nay Tần Dự Thâm mặc một cái áo gió màu xám càng làm tôn lên khí chất của hắn hơn nữa.
Tần Dự Thâm đang xách bữa sáng hắn bỗng nghĩ đến gì đó mà đột nhiên ngẩng đầu nhìn tòa nhà lớn ở đằng kia. Đó là khu phòng bệnh.
Vừa ngẩng đầu liền thấy phảng phất một bóng người đang đứng cạnh cửa sổ trên tầng cao nhất, bởi vì kính có tính phản quang nên hắn nhìn không được rõ lắm.
“Cô ấy… dậy sớm vậy sao?”
Tần Dự Thâm lẩm bẩm nhưng cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, sau đó cầm bữa sáng đi thẳng đến văn phòng của mình.
Lúc này cách giờ vào làm còn nửa tiếng, hắn đi ra ban công của văn phòng ăn sáng, tiếp đó quét dọn căn phòng và khử trùng các thứ.
Làm xong mọi chuyện, Tần Dự Thâm mở sổ ghi chú của mình ra xem hôm nay có bệnh nhân đến tái khám hay không.
Cửa bị đẩy vào, Tần Dự Thâm không ngẩng đầu vì tưởng bệnh nhân đến. Nhưng đợi một hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng gì, hắn ngước lên và bắt gặp cô gái mặc đồ bệnh nhân đang ngồi trên ghế.
Tần Dự Thâm sửng sốt, hỏi: “Hôm nay dậy sớm vậy? Sao cô không ở phòng nghỉ ngơi?”
“Tôi đói bụng.”
“…”
Đói bụng? Vì thế liền tới tìm hắn? Bảo mẫu của cô đâu?
Dường như Nguyễn Tiểu Ly nhìn ra Tần Dự Thâm nghĩ gì, cô lập tức nói: “Ngủ dậy một giấc đã không thấy dì Trần đâu, hiện tại tôi rất đói.”
Tiểu Ác trợn trắng mắt. Cái đồ trùm lừa gạt này, rõ ràng là biết dì Trần về nhà nấu cơm mà còn viện cớ như vậy.
Tần Dự Thâm xem thời gian một cái, hiện tại đã vào giờ làm. Hắn đứng lên, bảo: “Cô ngồi đây nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi mua bữa sáng cho cô.”
“Tôi không muốn ngồi ở đây một mình, tôi đi theo anh.” Nguyễn Tiểu Ly đứng dậy.
Tần Dự Thâm nhíu mày: “Cứ ở đây nghỉ ngơi đi, tôi đi một lát rồi về.”
“Được rồi…”
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống nhưng khuôn mặt lại nhăn nhó, hiển nhiên tâm trạng của cô đang không tốt lắm.
Tần Dự Thâm đi vài phút đã quay lại. Nguyễn Tiểu Ly nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Bữa sáng của tôi đâu?”
Không phải nói đi mua bữa sáng cho cô ư, sao nhanh vậy đã quay lại, đã thế trên tay còn rỗng tuếch?
“Chút nữa y tá sẽ mang qua đây, cô chờ thêm một lát.”
Khi nãy Tần Dự Thâm đi ra ngoài là để chào hỏi với y tá và nhờ y tá đến căn-tin của bệnh viện mua một phần cơm cho bệnh nhân mang về.
Vốn dĩ phòng bệnh vip có phục vụ cơm, nhưng vì cơ thể của Nam Ly đặc thù nên hầu như không hề ăn đồ ăn của bệnh viện.
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy cái ghế dưới mông ngồi hơi cứng, cô đứng dậy đi đến chỗ cái sofa nhỏ lúc trước. Quả nhiên ngồi sofa vẫn thoải mái hơn.
Tần Dự Thâm yên lặng viết gì đó, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt xem cô đang làm gì một cái.
Khoảng mười phút sau, cửa văn phòng bị gõ vang.
“Vào đi.”
Người vào là Tằng Y Nhiễm trong bộ quần áo của y tá. Tằng Y Nhiễm cầm một cái hộp giữ nhiệt bước tới. Nguyễn Tiểu Ly có chút ngạc nhiên. Người mua đồ ăn cho cô vậy mà lại là nữ chính!
Thật ra Tần Dự Thâm chỉ tùy tiện nhờ một y tá nào đó giúp đỡ, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà lại ủy thác cho cô y tá này.
Tằng Y Nhiễm cầm hộp giữ nhiệt đi qua: “Cô Nam, tôi đến căn-tin mua một chén cháo trắng và một cái trứng gà cho cô nè. Vì lý do cơ thể của cô nên tôi đã không lấy dưa muối.”
“Ừm.” Nguyễn Tiểu Ly gật nhẹ đầu.
Tằng Y Nhiễm nhìn xung quanh: “Cô Nam có cần về phòng bệnh ăn không?”
Hình như cô Nam này rất thân quen với bác sĩ Tần. Tằng Y Nhiễm nhớ cái hôm lúc mình đến phòng bệnh truyền nước cho cô ấy cũng thấy cô ấy nắm quần áo của bác sĩ Tần, giờ lại ở văn phòng của bác sĩ Tần khi mới sáng sớm.
Tâm tình nhiều chuyện của Tằng Y Nhiễm chợt nổi lên.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt cô phóng tới cái bàn ngoài ban công: “Đặt cháo lên cái bàn kia giúp tôi đi, tôi ăn ở đây.”
Tằng Y Nhiễm nghe nói bác sĩ Tần không chỉ có bằng cấp cao, y thuật giỏi, đẹp trai mà còn mắc chứng ở sạch nghiêm trọng, ngày nào cũng khử trùng các kiểu cho văn phòng của mình. Vậy bác sĩ Tần sẽ cho phép người khác ăn ở văn phòng của mình sao?

Tằng Y Nhiễm liếc mắt nhìn Tần Dự Thâm một cái.
Tần Dự Thâm ngẩng đầu: “Cho cô ấy ngồi ở ban công đi, vừa hay có thể phơi nắng sáng một chút.”
Lúc này ngoài ban công đã hứng nắng sáng một chút. Ánh nắng buổi sáng không gắt, phơi nó sẽ khiến người ta thoải mái..
Tằng Y Nhiễm lấy cháo và trứng gà trong hộp giữ nhiệt ra xong thì đi ra ngoài, trước khi đi dặn dò một câu: “Một tiếng sau tôi tới thu dọn.”
Nguyễn Tiểu Ly ngồi ở ban công từ từ nhấm nháp cháo, đôi mắt đảo quanh suy nghĩ: “Tiểu Ác, nam nữ chính hầu như không chạm mắt với nhau.”
Luôn cảm thấy hai người đó không giống một cặp sắp bén lửa tình tí nào.
Tiểu Ác: “Tình cảm của họ chưa lên cao, cùng lắm chỉ được xem là quen biết nhau mà thôi. Sau này cô sẽ chứng kiến tình cảm của họ ngày càng mặn nồng, tiếp theo cô sẽ ghen ghét mãnh liệt, cuối cùng đi đến hắc hóa.”
“Ừ…”
Cảm giác có gì đó không đáng tin.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn thoáng qua Tần Dự Thâm, người đang nghiêm túc làm việc ở bên kia. Anh ta sẽ lệch ư?
Người đàn ông này sẽ mãi xem cô là bệnh nhân hay là sẽ…
Khóe miệng Nguyễn Tiểu Ly cong lên, bàn tay cô khéo léo lột trứng gà. Quả trứng trắng nõn được ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên, cả người cô cũng trông có sức sống hơn nhiều.
Người bệnh lần lượt vào phòng khám bệnh, cô có thể nghe được tiếng bọn họ nói chuyện.
Người ta hay nói đàn ông khi làm việc là quyến rũ nhất, thế nhưng cô lại không thích Tần Dự Thâm nghiêm túc làm việc…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.