Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 291:




Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ashley
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
“Không nhanh, không nhanh.” Ở trong không gian, Tiểu Ác rung đùi đắc ý.
Nguyễn Tiểu Ly dựa vào lưng ghế mềm mại, vươn tay ấn nút hạ cửa sổ, gió lập tức thổi vào mặt khiến cô vô cùng thoải mái.
Dì Trần ngồi bên cạnh thấy vậy liền đưa tay nâng cửa sổ lên: “Tiểu thư, cơ thể cô không thể bị trúng gió, nếu không buổi tối sẽ đau đầu ngủ không ngon.”
“…” Nguyễn Tiểu Ly nhìn thoáng qua cửa sổ, sau đó nhắm mắt lại không nói gì.
Dì Trần nhìn cô gái nhỏ gầy yếu mà cảm thấy vô cùng đau lòng. Bà là người nhìn tiểu thư lớn lên. Vấn đề là bệnh tình của tiểu thư ngày càng nghiêm trọng. Lần trước khi tiểu thư đi nước ngoài về, bác sĩ điều trị đã nói cô chỉ còn sống được hai ba năm nữa, vậy mà đã hơn một năm rồi nhưng vẫn chưa tìm được thận, haiz.
Nam Ly đã bị bệnh tật hành hạ từ khi còn nhỏ. Thời điểm nghe bác sĩ kết luận bản thân chỉ còn sống được hai ba năm, cô cũng không hề có cảm xúc gì, giống như người sắp chết không phải là mình, hoàn toàn coi thường tính mạng của bản thân.
Nguyễn Tiểu Ly nhắm mắt, trong cơn mê man đã rất nhanh ngủ thiếp đi. Không biết qua bao lâu, rốt cuộc xe cũng đã chạy tới bệnh viện.
Dì Trần xuống xe, mở cửa và dẫn Nguyễn Tiểu Ly vào bệnh viện. Phía sau hai người có 4 vệ sĩ đi theo khiến rất nhiều người trong bệnh viện chú ý tới.
Dì Trần dẫn Nguyễn Tiểu Ly tới khoa nội, bà nói: “Bác sĩ điều trị mới tên là Tần Dự Thâm, mới về nước gần đây. Vị bác sĩ này nghiên cứu rất sâu về thận. Tiểu thư có chỗ nào không thoải mái thì hãy nói với cậu ấy.”

Nguyễn Tiểu Ly không nói lời nào, chỉ chậm rãi đi theo sau dì Trần.
Ngày thường nguyên chủ không thích nói chuyện lắm, mà Nguyễn Tiểu Ly cũng là người không thích nói chuyện, về điểm này thì lại khá trùng hợp.

Trong phòng làm việc toàn bộ đều là màu trắng, kể cả bàn gỗ cũng màu trắng, vật trang trí được sắp xếp gọn gàng, thoạt nhìn đã biết tính cách của chủ nhân nơi này rất nghiêm cẩn.
Một người đàn ông cao 1m9 mặc áo blouse trắng đang ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, một vài sợi tóc mái rủ xuống vầng trán. Thẻ công tác của hắn được cài trước ngực áo blouse, toàn thân hắn sạch sẽ và chỉnh tề.
Tần Dự Thâm mở to mắt, kéo tay áo lên xem giờ: “11 giờ.”
Tổng giám đốc tập đoàn Nam thị đã đặt hẹn hắn cả một buổi sáng để khám bệnh cho con gái ông ta, nhưng đã gần 12 giờ rồi mà vẫn chưa có ai đến.
Tần Dự Thâm khẽ cau mày, những ai quen thuộc với hắn sẽ biết hắn đang không vui.
Hắn sẽ chờ, nếu quá 12 giờ thì hắn sẽ không gặp bệnh nhân kia nữa.
Đúng ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, có người đến.
Tần Dự Thâm liếc nhìn đồng hồ, mở miệng nói: “Mời vào.”
Dì Trần đẩy cửa phòng vào. Nguyễn Tiểu Ly bước vào, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đàn ông mặc áo blouse trắng đang ngồi trước bàn làm việc.
Khuôn mặt của người đàn ông tuấn tú bất phàm, bộ áo blouse trắng làm anh ta trông có vẻ thần thánh vô cùng, thế nhưng đôi mắt đen nhánh kia lại rất lạnh lùng.
Trong mắt Nguyễn Tiểu Ly, bác sĩ hẳn là người nên tràn đầy ánh sáng thánh khiết, hiền lành và ôn hòa. Tuy nhiên, người đàn ông trước mặt cô đây lại có vẻ mặt lãnh đạm và đôi mắt lạnh lùng, đặc điểm duy nhất có thể nhìn ra anh ta là một bác sĩ có lẽ chính là chiếc áo blouse trắng trên người.
Ánh nhìn của Nguyễn Tiểu Ly dừng trên người Tần Dự Thâm, sau đó cô chớp mắt một cái rồi dùng ánh mắt nhìn con mồi mà khóa chặt lấy hắn.
Tuy rằng có hơi lạnh lùng nhưng rất đẹp trai.
Tiểu Ác: “Đương nhiên đẹp trai rồi, đây là nam chính cơ mà.”
Tần Dự Thâm nhìn thấy một cô gái bước vào, lại còn có bảo mẫu và vệ sĩ đi theo, đại khái đã nhận ra người mà mình đợi cả buổi sáng cuối cùng cũng đã đến.
Tần Dự Thâm trực tiếp bỏ qua ánh mắt xâm lược của Nguyễn Tiểu Ly. Theo thói quen nghề nghiệp, hắn nhanh chóng quan sát sắc mặt cô.
Tần Dự Thâm nhíu mày, tình hình hiện tại còn tệ hơn so với tưởng tượng của hắn, cô gái này nếu không nhận được thận thì cùng lắm chỉ có thể sống được hai ba năm nữa.
Nhà họ Nam giàu có, vì vậy mà từ nhỏ cô đã được dùng thuốc và thiết bị tân tiến nhất để điều trị, có thể duy trì được mạng sống lâu như vậy quả thật là tốt lắm rồi.
“Lại đây ngồi xuống đi.” Tần Dự Thâm nói.
Nguyễn Tiểu Ly bước qua, ngồi xuống, nhưng ánh mắt cô từ đầu đến cuối đều không hề rời khỏi khuôn mặt của Tần Dự Thâm.
Cuối cùng Tần Dự Thâm cũng đã nhận ra điều bất thường. Hắn khẽ nhíu mày, lấy một cuốn sổ, mở ra và hỏi: “Gần đây có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có, bởi vì từ trước tới nay chỗ nào cũng không thoải mái.” Nguyễn Tiểu Ly cười nói. Nụ cười kia đặc biệt  lớn, trên khuôn mặt gầy gò xuất hiện một nụ cười lớn như vậy tức khắc khiến người nhìn cảm thấy có chút kinh khủng. Đôi mắt của cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tần Dự Thâm.
Tần Dự Thâm khẽ nhíu mày, nhanh chóng viết xuống một chữ vừa lớn vừa qua loa.
“Cô Nam, sắc mặt của cô không tốt lắm, sáng nay cô có gì ăn không?”
Dì Trần trả lời thay: “Tiểu thư vừa thức dậy đã thấy đau đầu, sau đó nói không muốn ăn, đến bây giờ cũng chưa có gì vào bụng.”
Tần Dự Thâm hỏi: “Cô ấy dậy lúc mấy giờ?”
Dì Trần: “Hơn 10 giờ.”
“Quá trễ, sau này tám giờ phải dậy, dù có muốn hay không cũng phải ăn một ít, sau khi thức dậy phải đi đi lại lại trong sân, đừng ru rú mãi trong phòng. Tôi sẽ kê cho cô mấy loại thuốc mới có thể làm giảm sự khó chịu…” Tần Dự Thâm dùng giọng điệu lãnh đạm nói.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi trên ghế, lấy ngón tay vọc vọc quần áo, còn ánh mắt thì nhìn hắn chằm chằm.
Tần Dự Thâm nhanh chóng viết nguệch ngoạc một danh sách tên thuốc dài, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Cô Nam, từ lúc cô bước vào đến giờ cứ luôn nhìn chằm chằm tôi, tôi có chỗ nào không ổn sao?”
Từ nhỏ đến lớn, không phải không có cô gái nào nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng chưa từng có ai giống cô nhìn hắn lộ liễu như thế. Điểm này khiến Tần Dự Thâm cảm thấy kỳ quái và cũng rất khó chịu.
“Bác sĩ Tần, anh có biết anh rất đẹp trai không?” Cô yếu ớt hỏi một câu.
Bàn tay cầm bút của Tần Dự Thâm khựng lại, hắn hoàn toàn không ngờ cô lại nói như vậy.
Ngay sau đó, Tần Dự Thâm liền viết thêm mấy loại thuốc vào danh sách. Hắn nghi ngờ cô còn có vấn đề về thần kinh và tâm lý.
Nguyễn Tiểu Ly liếc nhìn chuỗi ký tự nguệch ngoạc kia.
Người bình thường có thể sẽ không hiểu tên thuốc do bác sĩ viết mà chỉ cảm thấy giống như văn tự của người ngoài hành tinh, nhưng Nguyễn Tiểu Ly thì có thể.

Nguyễn Tiểu Ly: “Tiểu Ác, anh ta kê cho ta thêm thuốc thần kinh.”
Tiểu Ác: “Phụt! Hahahaha…”
Nam chính đang nghi ngờ cô mắc bệnh tâm thần?
Nhưng đúng là nguyên chủ có bệnh tâm thần nhẹ, nếu không cô ấy cũng sẽ không cố chấp như vậy.
Tần Dự Thâm đưa toa thuốc cho dì Trần. Nguyễn Tiểu Ly đứng dậy xoay người rời đi. Đột nhiên cô quay đầu lại, bỏ thêm một câu: “Bác sĩ Tần, ngày mai gặp lại.” Nói xong, cô liền rời đi mà không đợi Tần Dự Thâm đáp lại.
Trên mặt của dì Trần tràn đầy vẻ kinh ngạc. Hôm nay tiểu thư dường như không còn dáng vẻ u sầu, chết lặng như bình thường, cô ấy không những cười mà còn chủ động nói chuyện với bác sĩ Tần.
“Tâm trạng hôm nay của tiểu thư có vẻ rất tốt.”
Nguyễn Tiểu Ly không trả lời nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười.
Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, xem trọng người chữa bệnh cho mình là nam chính.
Tiểu Ác: “Điểm đã về tay. Haha, tiếp theo cô cứ ngoan ngoãn sinh bệnh, tiếp xúc với nam chính thật nhiều, dây dưa với anh ta là được.”
Làm một nữ phụ phản diện, tất cả các nhiệm vụ của cô đều có liên quan đến nam chính.
“Ừ.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.