Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 249:




Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bánh Bao Nhỏ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Một khi lòng dạ của nữ nhân bắt đầu hẹp hòi thì nợ cũ sẽ được lật lại, không phải cứ tùy tiện là có thể dỗ được.
Đời này, Nam Vũ Thiên Lê chưa bao giờ phải bó tay hết cách thế này. Cho dù là đàm phán với các cường quốc thì hắn vẫn có thể ung dung bình thản, vậy mà bây giờ hắn lại không có biện pháp gì, trong lòng chỉ toàn là hoảng loạn.
“Vũ Thường, nàng muốn ta làm thế nào mới không tức giận nữa?” Hắn lo lắng hỏi.
Yêu một người thì sẽ bất giác mà buông xuống cái tôi, trong mắt và trong lòng đều chỉ có nàng.
“Ta không có tức giận mà.”
“Nàng có. Nàng đang nói mát kìa.” Nam Vũ Thiên Lê tin tưởng trực giác của mình, nàng nói không có thì chính là có.
Nguyễn Tiểu Ly hơi nghiêng người về phía trước, ngũ quan tinh xảo tiến gần đến trước mặt Nam Vũ Thiên Lê, “Quốc sư đại nhân, lúc trước ngài bảo ta cút, kêu ta cách xa ngài ra thì có nghĩ đến sẽ có một ngày thế này không?”
“Không có…”
Nếu như hắn biết sẽ có một ngày như vậy thì đó mới là điên thật đấy. Hắn đã từng cho rằng mình và nàng sẽ mãi mãi không có linh hồn giao thoa, thế nhưng tâm trí hắn đã không ổn định mà chếch khỏi lộ tuyến ban đầu, hết thảy đều có đan xen với nàng, cho đến hiện tại là cam tâm tình nguyện.

“Quốc sư đại nhân, ta đến Thần Điện cũng đã được một khoảng thời gian, hành vi cử chỉ của ngài đều để lộ một điều, nhưng vì sao ngài lại không nói ra?” Nguyễn Tiểu Ly ám chỉ.
Dựa gần nhau nói chuyện, hơi thở của cả hai quấn quýt bên nhau. Nam Vũ Thiên Lê có thể ngửi được mùi hương trên tóc nàng, bên tai hắn lại bắt đầu tê dại, thậm chí thân thể hắn còn có một tia xúc động.
Nguyễn Tiểu Ly tiếp tục lại gần hơn nữa, bờ môi nàng gần như dán vào tai hắn: “Ngài đừng nói hành vi của ngài trong những ngày qua là phản ứng bình thường. Hành động và cử chỉ của ngài đều nói cho ta biết, ngài thích ta…”
Thân là một mật thám có nhiệm vụ ám sát đại thần, thú vui duy nhất của nàng hiện tại có lẽ là trêu chọc nam nhân này. Nàng thật sự rất muốn chính tai nghe nam nhân này thổ lộ tâm tư của mình.
Rõ ràng là thích, cũng đã đưa nàng về Thần Điện, tìm mọi cách để đối xử tốt với nàng, vậy tại sao hết lần này tới lần khác cũng không chịu nói ra tâm ý của mình?
Nguyễn Tiểu Ly nhẹ nhàng thổi hơi vào tai Nam Vũ Thiên Lê, cả người hắn lập tức cứng lại. Hắn đang ngồi xổm bên trường kỷ, xung quanh đều là hơi thở của nàng.
“Vũ Thường, ta…”
Thổ lộ tâm ý với người mình thích chắc hẳn là chuyện khẩn trương nhất của một nam nhân. Người luôn luôn quyết đoán như Nam Vũ Thiên Lê vậy mà bây giờ giọng nói cũng có chút run rẩy.
Nguyễn Tiểu Ly khẽ cười: “Ngài biết không, không thổ lộ tâm ý nhưng lại đối xử quá tốt với một nữ nhân, muốn nắm tay cũng muốn ôm người ta thì chính là giở trò lưu manh đấy.”
Không có thổ lộ thì tất cả hành động thân mật đều là trò lưu manh.
Lưu manh.
Nguyễn Tiểu Ly là người đầu tiên nói Nam Vũ Thiên Lê như thế.
Bị hiểu lầm, nam nhân lập tức nghiêng đầu phản bác: “Không phải.”

Hắn đột nhiên nghiêng đầu. Nguyễn Tiểu Ly vốn dĩ đang dán sát bên tai hắn nói chuyện, mặt cách nhau rất gần. Ngay khi nghiêng sang, môi mỏng của hắn liền sượt qua mặt nàng.
Khoảnh khắc đôi môi mỏng lạnh lẽo sượt qua đôi má mềm mại, trong lòng Nam Vũ Thiên Lê nổi lên một niềm vui vẻ.
“Đây coi như là thân… A…” Nguyễn Tiểu Ly vừa nói được một nửa thì bị hắn kéo một cái, nàng ngã từ trường kỷ vào một lồng ng.ực nóng bỏng.
“Vũ Thường, ta thích nàng.”
Nam Vũ Thiên Lê nửa ngồi dưới đất, còn Nguyễn Tiểu Ly thì đè trên đùi hắn, bị hắn ôm lấy chặt chẽ.
Nếu nàng đã nói không biểu lộ tâm ý thì mọi hành vi đều là trò lưu manh, vậy tất nhiên hắn phải nói ra, nói hết tâm ý của mình, để nàng không hiểu lầm hắn.
Nguyễn Tiểu Ly tựa vào lồng ng.ực Nam Vũ Thiên Lê, miệng kéo lên một độ cong, tuy nụ cười này rất nhạt nhưng lại chân thật và tự nhiên.
Tiểu Ác: “Nghe nam chính thổ lộ với mình chắc cô vui lắm nhỉ?”
Nữ nhân nào cũng sẽ thích được nghe nam nhân mà mình có hảo cảm thổ lộ với mình, dĩ nhiên Nguyễn Tiểu Ly cũng không ngoại lệ.
Nguyễn Tiểu Ly vươn tay vòng qua cổ Nam Vũ Thiên Lê, đặt cằm lên bả vai hắn: “Một hai phải buộc ta phải ép thì chàng mới chịu nói ra, chính do cái đức hạnh này của chàng mà chúng ta mới bỏ lỡ nhau.”
Nhưng cũng may Nam Vũ Thiên Lê có tính cách này, nếu không nàng đã không thể trở thành Quý phi và hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Hắn chậm chạp cũng không sao, nàng nhiệt tình là được.
Nghe lời nàng nói, Nam Vũ Thiên Lê hỏi lại với thái độ không dám xác định: “Sau này sẽ không bỏ qua nữa, nàng muốn cái gì ta cũng cho. Vũ Thường, lời nói thích ta trước đây của nàng là giả, vậy bây giờ thì sao? Trong lòng nàng có thích ta chút nào không?”
Hắn có thể chắc chắn rằng những lần câu dẫn hắn hay nói thích hắn khi xưa của nàng đều là giả. Rõ ràng biết là giả, nhưng hắn vẫn đắm chìm vào nó.
Nguyễn Tiểu Ly gác cằm lên vai Nam Vũ Thiên Lê, cả người mềm nhũn dựa vào hắn như không xương: “Nếu như không thích, tại sao ta lại ôm chàng thế này?”
Thổ lộ với nhau.
Nguyễn Tiểu Ly xác định mình có hảo cảm với nam nhân này. Lần hồi kinh bị ám sát, hắn đã quay lại cứu nàng, khi đó nàng đã có chút hảo cảm với hắn.
Nhưng nàng lại ngại hắn là nam chính, sẽ có lộ tuyến riêng của mình và nhất định phải ở bên nữ chính. Do đó, Nguyễn Tiểu Ly đã tập trung đi làm nhiệm vụ của mình. Thế nhưng nam nhân này và nữ chính lại không ở cùng nhau, chuyện này không thể trách nàng được.
Người đã đưa tới cửa, mà nàng cũng có hảo cảm với nam nhân này, vì sao nàng phải đẩy hắn ra chứ?
“Nam Vũ Thiên Lê, ta mệt.” Nguyễn Tiểu Ly lười biếng dựa vào người hắn.
Nghe nàng gọi tên hắn một cách tự nhiên, không còn lạnh nhạt mà gọi Quốc sư đại nhân nữa, Nam Vũ Thiên Lê cười tươi, từ từ ôm nàng đứng dậy.
“Ta ở cùng nàng, nàng ngủ đi.”
Nam Vũ Thiên Lê ôm Nguyễn Tiểu Ly đến trên giường, hắn giữ nguyên y phục mà nằm bên cạnh nàng.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng đan xen.

Suốt buổi chiều hôm đó, Sơ Nhất cứ đứng ở bên ngoài Bắc Uyển chờ. Chủ tử đi vào từ trưa đến giờ vẫn chưa ra.
Chạng vạng tối, Nam Vũ Thiên Lê mới đi ra. Tinh thần hắn sảng khoái, trên mặt còn mang theo ý cười.
Sơ Nhất bẩm báo: “Chủ tử, Thượng thư chết bất đắc kỳ tử, là bị ám sát.”

Sắc mặt Nam Vũ Thiên Lê hơi trầm xuống, hắn hỏi: “Chuyện khi nào?”
“Bị giết vào sáng nay, ngay bên cửa sổ của thư phòng. Sau giờ ngọ, lúc nha hoàn phát hiện thì thi thể đã đông cứng.”
Đại thần bị ám sát nhưng là toàn bộ người trong phủ không ai phát hiện sát thủ đến và rời đi khi nào, đây có thể nói là chuyện lớn.
“Ngỗ tác (*) đã kiểm tra nguyên nhân cái chết chưa?”
(*) ngỗ tác: danh xưng gọi người khám nghiệm tử thi trong nha môn, quan phủ thời xưa.
“Đã kiểm tra, Thượng thư đại nhân bị vặn gãy cổ mà chết ngay lập tức.”
Hai người càng đi càng xa, rời khỏi Bắc Uyển.
Bên trong phòng chính của Bắc Uyển, Nguyễn Tiểu Ly vốn đã ngủ lại mở mắt: “Tiểu Ác, chỉ đường đến Phủ Lại Bộ Thị Lang.”
“Bây giờ cô muốn đi giết người liền?”
“Hoàn thành nhiệm vụ ám sát nhanh một chút để sớm rời khỏi nơi này.”
Tiện thể bắt cóc luôn nam nhân Nam Vũ Thiên Lê này. Nàng đang nghĩ tới một cuộc sống gia đình thật thoải mái.
Chỉ một lúc sau, một bóng hình màu trắng đã rất nhanh rời khỏi Thần Điện. Nguyễn Tiểu Ly bước nhanh trong ngõ nhỏ, trong đầu là âm thanh chỉ đường của Tiểu Ác…
Trong vòng một ngày đã có hai đại thần trong triều chết oan uổng. Chuyện này lập tức khiến mọi người trở nên cảnh giác, các đại thần không ngừng tấu lên Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng lại đang ở trong cung của Ngọc Phi mua vui, không để ý bất kỳ chuyện gì.
Những đại thần còn lại không có cách nào khác, cuối cùng chỉ đành cầu tới Thần Điện. Nam Vũ Thiên Lê liền sai người đi điều tra vụ án.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.