Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 203:




Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Nguyễn Tiểu Ly nghe vậy thì mí mắt khẽ giật. Tại sao nam chính lại đột nhiên hỏi chuyện này? Anh ta đang nghi ngờ điều gì? Hay chỉ đơn giản là tò mò, muốn hiểu biết thêm về zombie.
Tiểu Ác: “Nam chính thông minh như vậy, ta nghĩ anh ta đang nghi ngờ cái gì rồi, thân phận của cô sẽ không còn che đậy được nữa. Hahahaha, ta đã có thể tưởng tượng được cảnh cô bị phát hiện ra thân phận, sau đó bị đưa cô vào phòng nghiên cứu để giải phẫu rồi~”
Nói đến những cảnh tượng ghê rợn ấy, Tiểu Ác liền cảm thấy rất phấn khích.
Nguyễn Tiểu Ly: “…Ta không có cảm giác đau. Ta không sợ.”
Tiểu Ác: “Cũng phải, nhưng dù sao thì cảm nhận được bản thân đang bị người ta mổ xẻ cũng là một cảm giác mới lạ mà.”
“Tiểu Ác… ngươi thật là bi.ến thái.”
“Cảm ơn đã khen~”
“…”
Nguyễn Tiểu Ly trả lời Lâm Dục: “Tôi không biết, tôi chưa từng tiếp xúc với những zombie khác.”
Chưa từng tiếp xúc qua? Hình như cũng đúng, Tiểu Zombie sạch sẽ và gọn gàng như vậy hoàn toàn không giống với những zombie khác chút nào. Hơn nữa Tiểu Zombie lại có thói ở sạch, nếu nhìn thấy bọn zombie bẩn thỉu chắc chắn cô sẽ trốn đi thật xa, không có tiếp xúc cũng như không có giao lưu thì về tình vẫn có thể hiểu được.

Lâm Dục gật đầu.
Nguyễn Tiểu Ly đến gần thêm một chút: “Anh hỏi tôi cái này là muốn làm gì? Anh muốn giết hết chúng tôi sao?”
Cô nói bằng một âm thanh dịu dàng, giọng điệu rất chậm và bình tĩnh nên Lâm Dục không thể biết được tâm trạng hiện tại của cô thế nào.
Anh muốn giết hết chúng tôi sao? Tất nhiên, chúng tôi ở đây là nói zombie.
Lần đầu tiên Lâm Dục bị hỏi cung, lại bị cô nhìn chằm chằm như vậy khiến hắn có hơi chột dạ muốn trốn tránh.
Đúng là ngay từ đầu mục tiêu của hắn là tiêu diệt hết zombie.
Nhưng dường như hắn đã quên mất một điều vô cùng quan trọng, Tiểu Zombie cũng là zombie… Nếu như thuốc nhắm vào zombie trên toàn thế giới thì Tiểu Zombie cũng nằm trong phạm vi bị tiêu diệt.
Không! Không thể!
Lần đầu tiên Lâm Dục tự chống lại quan điểm cố hữu của mình, trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Tiểu Zombie không thể chết được.
Nếu cô chết rồi và biến mất khỏi thế giới này vậy thì thế giới này còn ý nghĩa gì với hắn nữa chứ?
Lâm Dục bị suy nghĩ của mình làm cho chấn động, nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy tâm tình thoải mái. Đó là một cảm giác hưng phấn và điên cuồng mà hắn chưa từng trải qua.
Lâm Dục không nhịn được vươn tay ra, đột nhiên ôm chặt lấy Nguyễn Tiểu Ly: “Tiểu Zombie, em sẽ không bao giờ xảy ra chuyện gì đâu.”
Nghe thấy câu nói này, nội tâm Nguyễn Tiểu Ly và Tiểu Ác đều rất bình tĩnh.

Hừm, nam chính lại trật đường ray rồi.
Nhưng chẳng sao cả, cô vẫn có cách để có thể hoàn thành nhiệm vụ phản diện cuối cùng.
Nguyễn Tiểu Ly không biết rằng cho dù cô muốn hoàn thành kết cục của nhân vật phản diện thế nào thì tiệt nhiên Lâm Dục lại không hề cho cô một chút cơ hội nào...
Kể từ ngày hôm nay, thành phố An Toàn bước vào trạng thái căng thẳng bởi vì những ngày này, zombie luôn rục rịch, không ngừng tấn công vào thành phố.
Thế nhưng, nguyên nhân vì sao chúng nó liên tục tấn công thành phố vẫn chưa được xác định. Dường như chúng không tấn công vì thịt người… Có cảm giác bọn zombie này thật kỳ lạ, giống như những tín đồ đang đi hành hương vậy. Rốt cuộc thành phố An Toàn này có gì thu hút bọn chúng?
Lâm Dục ngẫm nghĩ một lúc, trong lòng mơ hồ đã có câu trả lời, nhưng hắn lại lập tức phủ nhận nó đi.
Tuyệt đối không thể nào có chuyện này, cũng không cho phép chuyện này xảy ra!
Vậy thì càng không thể để người khác biết được sự tồn tại của Tiểu Zombie…
Lâm Dục về nhà, sau cánh cửa là một khoảng không tối đen như mực: “Tiểu Zombie, sao lần nào cô cũng không bật đèn vậy?”
Zombie đều thích bóng tối sao? Hay do cô ấy thích bóng tối?
Lâm Dục bật đèn lên, nhưng lần này hắn không thấy có cô gái nào ngồi trên sofa nữa. Đồng tử của hắn co lại, hơi thở trở nên dồn dập.
Tiểu Zombie đi đâu rồi…
Lâm Dục tìm khắp căn nhà nhưng vẫn không tìm được người nên vội vàng chạy ra ngoài. Vì chạy quá nhanh, hắn đã đụng vào một người nào đó trên đường.
“Ui da, ui da, làm gì mà hấp tấp quá vậy, đụng phải ông đây mày bồi thường nổi không?” Một người đàn ông cao lớn thô kệch hô lên, trong lòng hắn còn đang ôm một người phụ nữ. Người phụ nữ này chính là Lý Tuyết Nhi.
Nhìn thấy Lâm Dục, Lý Tuyết Nhi sững sờ cả người. Nhưng Lâm Dục lại phớt lờ bọn họ rồi đi thẳng.
“Đúng là không biết điều, không thèm xin lỗi mà đã đi rồi!”
“Anh Lưu, đừng nói nữa, anh ta là Lâm Dục đấy.” Lý Tuyết Nhi nhỏ giọng nhắc nhở.
Người đàn ông đang mắng chửi sửng sốt trong giây lát, sau đó nhanh chóng che miệng lại rồi ngó xung quanh xem có ai chú ý đến họ hay không.
Thấy không ai để ý, hắn liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời còn hùng hùng hổ hổ trách mắng Lý Tuyết Nhi: “Cô biết là Lâm Dục sao không chịu lên tiếng, muốn nhìn tôi chết à?”
Đã đụng phải Lâm Dục rồi mà còn mở miệng chửi hắn nữa chứ.
Trong mắt người dân thành phố An toàn, địa vị của Lâm Dục là gì thì ai cũng biết, nếu so ra cái mạng nhỏ của hắn sẽ khó mà giữ được.
Lý Tuyết Nhi uất ức: “Em, em vừa mới thấy mặt của anh ta thì đã nhắc nhở anh liền rồi đó.”
“Con đĩ, mày tối ngày chỉ biết khóc lóc.” Người đàn ông vươn tay tát Lý Tuyết Nhi một cái.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy nhưng cũng không có ai ra tay giúp đỡ, đây là cảnh rất bình thường ở thời tận thế này.
Đầu của Lý Tuyết Nhi ong ong, hai má nóng rát đau nhức, đôi mắt xám xịt. Nhưng khi nghĩ đến ngày hôm đó bị từ chối cho vào thành phố An toàn, cô và Trần Đình phải nghỉ trên một sườn đồi, sau đó còn tận mắt chứng kiến Trần Đình bị zombie cắn nuốt thì ánh mắt Lý Tuyết Nhi liền lóe lên. Cô không muốn chết, bất kể thế nào cũng phải sống tiếp, quản chi có tôn nghiêm hay không cơ chứ!
Lý Tuyết Nhi bụm mặt, đuổi theo người đàn ông đã đánh cô.

Lâm Dục tìm kiếm khắp nơi, gần như đã tìm khắp một nửa thành phố An toàn, cuối cùng cũng tìm thấy Nguyễn Tiểu Ly đang ngồi ở một góc tường hẻo lánh trong thành phố.

Nguyễn Tiểu Ly ngồi trên đầu tường, thò hai chân ra ngoài.
Lâm Dục thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô, đồng thời cũng có chút sợ hãi. Vì đâu hắn luôn có cảm giác Tiểu Zombie bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành bong bóng rồi biến mất khỏi thế giới này…?
“Tiểu Zombie, cô không ngoan gì cả, sao lại chạy đến đây…?”
Nguyễn Tiểu Ly đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Dục. Cô không quay đầu lại, đung đưa hai chân trên tường thành: “Ngắm sao.”
Bầu trời này hoàn toàn không có sao. Từ sau khi tận thế, bầu trời đã không còn một ngôi sao nào cả.
Lâm Dục ôm lấy cô từ phía sau: “Sau này ra ngoài phải để lại lời nhắn cho tôi hoặc là nói trước với tôi một tiếng, đừng đột ngột biến mất như vậy, được không?” Giọng nói của hắn run run, thể hiện toàn bộ sự lo lắng và sợ hãi của chủ nhân nó ngay lúc này.
Nguyễn Tiểu Ly không ngờ rằng mình chỉ đi chơi xa một chút mà đã xảy ra chuyện thế này. Nghe thấy giọng điệu của hắn như vậy, trong lòng cô cứ cảm thấy là lạ xen lẫn chút khó chịu…
“Được.”
Được, sau này trước khi ra ngoài sẽ nói với anh một tiếng.
Lâm Dục bế Nguyễn Tiểu Ly lên, để cô ngồi trên cánh tay mình như một đứa trẻ: “Nếu không nghe lời, tôi lập tức ném cô xuống tường thành, sẽ bị ngã thành bánh nhân thịt cực kỳ xấu xí luôn!”
“…”
Nguyễn Tiểu Ly cúi đầu nhìn Lâm Dục: “Anh thật ấu trĩ.”
Lâm Dục: “Tôi không đùa đâu, nếu cô không nghe lời thì chuyện gì tôi cũng làm được.”
Hắn nở một cười nhạt, mà nụ cười kia lại có chút quỷ dị.
Nguyễn Tiểu Ly chớp mắt: “Đừng hù zombie như vậy.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.