Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 193:




Tác giả: Cửu Thiên Tuế 
Editor: 2508_Ngọt
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Thời gian ban ngày rất ngắn ngủi, chẳng mấy chốc đã lại đến buổi tối.
Khi hoàng hôn buông xuống, đất trời đều tối sầm, gió trên đường cái cũng thổi đặc biệt mạnh.
Trương Sơn Kỳ đánh giá xung quanh nơi này một phen. Tất cả đều là mặt đất bằng phẳng, gần như không có thứ gì bị khuất tầm nhìn, giả sử có zombie đến thì chỉ cần liếc sơ là có thể phát hiện được ngay. Vậy nên chỗ này rất thích hợp để cắm trại.
"Tối nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây."
Chiếc xe bọc thép dừng lại, xe hơi nhỏ đằng sau cũng dừng theo. Mọi người đều xuống xe, lục tục lấy dụng cụ ra chuẩn bị dựng trại.
Sau khi Lý Tuyết Nhi và Trần Đình xuống xe cũng không làm gì mà chỉ biết đứng một bên xem người ta làm việc.
Lý Tuyết Nhi vẫn luôn tò mò người ngồi trên chiếc xe phía sau kia là ai. Ngay khi trông thấy một thanh niên anh tuấn hơn người bước xuống thì hai mắt Lý Tuyết Nhi lập tức tỏa sáng. So sánh với kiểu đàn ông cao lớn, vạm vỡ nhưng mặt mũi khó coi thì cô càng thích kiểu người nhìn qua đã thấy tuấn tú lại còn rất lợi hại trước mặt.
Lúc nãy ở trong thành phố, trong lúc mọi người cấp tốc lên xe, Lý Tuyết Nhi chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của người phóng hỏa dị năng chứ không thấy được khuôn mặt của người nọ. Hiện tại thì cô đã thấy được rồi. Hắn trẻ như thế, diện mạo hơn người như thế, lại còn có dị năng vô cùng lợi hại như thế nữa…

Lý Tuyết Nhi nhìn theo chàng thanh niên kia đi tới chỗ cửa phụ của xe. Hắn mở cửa xe ra, đỡ một cô gái bước xuống.
Cô gái đó có làn da trắng muốt, vóc dáng thanh mảnh nhưng không gầy rộc. Trên người cô gái mặc một chiếc váy rất đẹp, cũng rất sạch sẽ, vô cùng thích hợp với cô nhưng có vẻ lại không liên quan gì đến thế giới tận thế này.
Trước giờ, Lý Tuyết Nhi đều tự biết diện mạo của bản thân cũng không tệ lắm, tuy phải mặc quần áo cũ nhưng cũng không thể xem là dơ bẩn trong thời đại này. Cô tự cho rằng điều kiện của mình đã rất tốt rồi, vậy mà bây giờ lại trông thấy cô gái trắng trẻo mặc váy dài kia. Vẻ mặt của Lý Tuyết Nhi không nhịn được mà nổi lên hâm mộ, ghen ghét… Tất cả những cảm xúc này đều lộ hết ra ngoài.
Dựa vào cái gì mà mình phải sống chật vật ở tận thế, còn cô ta lại có thể xinh đẹp như vậy?
Lý Tuyết Nhi đi đến trước mặt một đội viên, vờ như là nói chuyện phiếm mà hỏi thăm: "Không biết hai người ở xe bên kia là ai nhỉ?"
Người đội viên vừa dựng lều vừa trả lời: "Họ là hai anh em mà chúng tôi gặp được trên đường."
Lý Tuyết Nhi: "Hóa ra mọi người không phải là một đội. Gặp được nhau cũng coi như là có duyên rồi. Bọn họ tên gì thế?"
"Chàng trai kia tên là Lâm Dục, em gái của cậu ta thì tôi không biết. Phải rồi, cô bé kia không thể nói chuyện, cũng rất nhút nhát nữa. Nếu cô Lý muốn trò chuyện với cô bé ấy thì hãy chú ý một chút."
Đúng là suốt cả đường đi, người em gái này của Lâm Dục không hề mở miệng ra nói chuyện một lần nào, quả thật chính là một người câm, hơn nữa lúc nào cũng trốn sau lưng anh trai, nhìn qua có vẻ rất nhát gan. Cũng may là cô bé còn có anh trai, nếu không sẽ rất khó tồn tại ở tận thế.
Lý Tuyết Nhi hơi kinh ngạc khi nghe được những thông tin này. Cô gái đó vậy mà là người câm, lại còn nhút nhát…
Lý Tuyết Nhi: "Cô ấy cũng là dị năng giả sao?"

Đội viên: "Không phải, em gái kia là người thường, nhưng anh trai của em ấy thì rất lợi hại. Tất cả chúng tôi hợp lại cũng không bằng được Lâm Dục." Trong giọng điệu của đội viên còn lộ ra sự kính nể.
Ánh mắt của Lý Tuyết Nhi bừng sáng.
Trần Đình đi tới: "Hai người đang nói gì vậy?"
Trông thấy bạn gái của mình vẫn luôn đứng rất gần người đàn ông khác để nói chuyện, Trần Đình cảm thấy không chịu được. Ở tận thế, kẻ muốn đoạt phụ nữ đã có đối tượng quá nhiều, không ai biết được liệu đám người này có phải là chính nhân quân tử hay không. Hơn nữa, tính nết của Lý Tuyết Nhi như thế nào thì Trần Đình là người hiểu rõ nhất, hắn nhất định không thể để người đàn bà đi quyến rũ người khác. Hắn không muốn bị đội nón xanh!
Lý Tuyết Nhi: "Anh lại đây làm gì?"
Trần Đình vừa đến thì trong không khí đã ngửi được mùi hôi chua, thật không biết hắn đã bao lâu rồi chưa tắm rửa.
Lý Tuyết Nhi không hề che giấu sự ghét bỏ của mình khiến cho lòng tự tôn đàn ông của Trần Đình bị tổn thương. Hắn nói với vẻ hơi phẫn nộ: "Cô là bạn gái của tôi mà còn ở đây trò chuyện với thằng khác, tôi không được quản sao?"
Đội viên nghe thấy hắn nói thế thì lập tức lui về sau mấy bước, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc và không vui.
Lý Tuyết Nhi xấu hổ: "Trần Đình, đầu óc anh toàn nghĩ đến chuyện gì vậy? Tôi với anh ta chỉ nói chuyện phiếm mà thôi."
Trần Đình hừ lạnh một tiếng.
Người phụ nữ này cả người chứa đầy những ý nghĩ xấu xa. Loại người có thể chỉ vì một mẩu bánh quy mà đem thân thể ra đổi chác như cô ta nếu gặp ai có năng lực hay trong tay có thứ gì tốt thì nhất định cô ta sẽ chạy theo người đó. Mấy ngày này, hắn tuyệt đối phải trông chừng cô ta thật kỹ lưỡng.
Trần Đình bắt lấy cánh tay của Lý Tuyết Nhi, lôi mạnh cô ta lên xe rồi nói: "Lý Tuyết Nhi, trước đây khi tôi cứu mạng cô, cô đã đồng ý làm bạn gái của tôi rồi. Tốt nhất là bây giờ cô đừng có dây dưa với thằng khác trước mặt tôi, nếu không tôi g.iết ch.ết cô." Giọng điệu của Trần Đình vô cùng hung ác, Lý Tuyết Nhi không khỏi bị dọa cho kinh sợ.
Trần Đình thấy mình đã dọa được Lý Tuyết Nhi, tâm trạng cũng theo đó mà vui vẻ trở lại: "Cô đã bị tôi ngủ mấy trăm lần rồi, bọn họ cũng đều biết chúng ta là một cặp. Cô cho rằng đám người có dị năng như bọn họ sẽ để ý đến hạng người như cô sao?"
Vẻ mặt Lý Tuyết Nhi lộ ra sự xấu hổ, đồng thời trong mắt cũng ngầm có phẫn hận. Nếu không phải lúc đó cô đang đói gần chết thì làm sao có thể bị dụ bởi một mẩu bánh quy được chứ…
"Trần Đình, anh đừng hiểu lầm mà. Em đối với anh là toàn tâm toàn ý, em chưa bao giờ quên ơn cứu mạng của anh cả." Lý Tuyết Nhi xuống nước, lúc nói chuyện còn đưa tay sờ sờ Trần Đình.
Thân thể Trần Đình cứng lại, cười một nụ cười đáng khinh: "Muốn à?"
Lý Tuyết Nhi: "Ừm, nhưng bây giờ bên ngoài có nhiều người quá…"
Bọn họ đang tránh ở trên xe nói chuyện.
Trần Đình cười: "Có người cũng không sao…"
"…"
Bên ngoài xe, mọi người đã dựng xong lều. Cứ hai người sẽ được phân vào một lều. Về phần canh gác, đội sẽ cử ra hai người trực nửa đêm đầu, rồi hai người khác lại thay thế trực nửa đêm sau đến sáng.
Trương Sơn Kỳ: "Cậu em Lâm Dục này, tôi và cậu gác nửa đêm đầu nhé."
Lâm Dục không có ý kiến gì: "Được."

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Trần Đình và Lý Tuyết Nhi mới từ xe bước xuống.
Trần Đình mang gương mặt hồng hào, vô cùng sảng khoái đi xuống. Lý Tuyết Nhi đi theo phía sau hắn, tay cô vẫn liên tục chà xát quần áo, sắc mặt hơi ửng đỏ. Cô liếc nhìn bàn tay của mình, ánh mắt hiện lên vẻ ghê tởm, thậm chí còn có cả sự căm hận.
Nỗi nhục này dù sớm hay muộn thì cô cũng quyết phải trả lại gấp bội!
Trần Đình: "Lều trại dựng xong cả rồi à. Tôi vốn đang định đến hỗ trợ nữa đấy, nhưng mọi người làm việc nhanh nhẹn quá."
Những người khác nghe thấy thế cũng không đáp lại câu nào, đồng thời trong lòng họ cũng đã có ấn tượng  nhất định về hai người này.
Hai con người chỉ biết nói chứ không biết làm.
Nếu đúng như lời dễ nghe mà Trần Đình vừa nói là từ đầu đã có ý định hỗ trợ thì tại sao lại trốn mãi trên xe không chịu xuống góp sức với mọi người? Rõ ràng chính là không thích làm việc mà chỉ muốn hưởng ké thành quả thôi.
Trương Sơn Kỳ: "Nếu hai người dad là một cặp vậy thì dùng chung một lều đi. Cái lều này là của hai người."
Mấy hôm nay, Trần Đình vẫn luôn lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu, hắn đã quên mất cảm giác ngủ giường là như thế nào rồi. Tuy rằng cái lều này vẫn kém xa giường ngủ, nhưng cũng xem như không tệ.
Trần Đình gật đầu: "Được."
Lý Tuyết Nhi không mấy vui vẻ. Cô không muốn ở chung một lều với Trần Đình, nhưng lại không tìm ra được lý do để từ chối.
Vì hai người bọn họ không tham gia làm việc nên khi mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn bữa tối, các đội viên cũng không quá nhiệt tình với họ như ban đầu nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.