Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 14:




Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Đột nhiên bị quát lớn khiến Triệu Thiến Y giật mình, đồng thời trong lòng rơi lộp bộp.
Sao nàng lại nhanh mồm nhanh miệng nói ra những lời này chứ? Rõ ràng là đến tìm sư huynh, muốn xin huynh ấy đưa nàng đi Đại hội Tiên Môn cùng, nhưng khi thấy sư huynh đi ra từ nơi ở của phế vật kia, nàng lại nhịn không được.
“Sư… sư huynh, muội không cố ý, muội không có ý đó. Muội chỉ cảm thấy Nguyễn… sư thúc thích yên tĩnh. Huynh luôn quấy rầy lão nhân gia ngài như vậy sẽ không tốt.” Triệu Thiến Y nỗ lực sắp xếp câu từ, nàng không muốn tiếp tục chọc giận sư huynh.
Từ sau lần hạ dược đó, sư huynh luôn cố tình tránh mặt khiến lòng nàng rất khó chịu.
Đại hội Tiên Môn sắp tới, sư huynh tất nhiên sẽ đi. Tuy rằng tu vi còn chưa đủ nhưng nàng vẫn muốn đi theo xem náo nhiệt, chủ yếu là được tiếp xúc với sư huynh nhiều hơn trên đường đi, nói không chừng sau đó huynh ấy sẽ tha thứ cho nàng và mối quan hệ của hai người sẽ càng thêm khắn khít.
Triệu Thiến Y đang mải vẽ ra một viễn cảnh thật tươi đẹp nên không hề phát hiện ánh mắt của Bách Lý Diêm Khể rét lạnh đến cỡ nào.
“Tìm sư thúc là chuyện của ta, có phải sư ngươi quản hơi nhiều rồi không? Đại danh của sư thúc có thể kêu tùy tiện vậy sao? Bất kính với trưởng bối là một trong mười tội danh hàng đầu ở tiên tông. Ngươi nên trở về tự kiểm điểm bản thân lại cho tốt đi.” Bách Lý Diêm Khể lạnh lùng xoay người đi mất.
Ngay cả xử phạt Triệu Thiến Y hắn cũng lười làm. Hắn đã nể mặt Triệu trưởng lão mà không truy cứu chuyện hạ dược rồi, hy vọng nữ nhân này sẽ thông minh ra một chút, đừng cố tình câu dẫn hắn nữa. Bách Lý Diêm Khể hắn cũng không phải loại người lương thiện gì.

Triệu Thiến Y chỉ có thể trơ mắt nhìn Bách Lý Diêm Khể rời đi. Nàng ta hung hăng dậm chân, xoay người nhìn vào sân viện yên tĩnh kia, trong mắt hiện lên một tia ác độc: “Nguyễn Ly!”
Một phế vật không biết liêm sỉ quyến rũ sư huynh, nàng sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
...
Vài tháng trôi qua, vụ án giết người vẫn không có tiến triển gì. Nhưng theo thời gian dần trôi, các đệ tử trong tiên tông cũng không còn sợ hãi như lúc ban đầu nữa.
Sáng sớm hôm nay, tất cả các trưởng lão đã được mời đến đại điện.
Dưới sảnh đại điện còn có các đệ tử ưu tú của nội viện đang đứng. Một đệ tử mặc quần áo màu lam nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm dẫn đầu nhóm người, đó chính là Bách Lý Diêm Khể. Chỉ cần một cái liếc mắt, ánh nhìn của những người ngồi trên ghế đều chú ý đến hắn đầu tiên.
Trịnh Đạo Lẫm nhìn đồ đệ của mình, trong lòng dâng lên niềm tự hào.
“Mọi người đều đến đầy đủ rồi phải không?” Chưởng môn Trịnh Đạo Lẫm ngồi xuống, nhìn thoáng qua đại điện.
Bách Lý Diêm Khể quét mắt kiểm tra, phát hiện vị trí thứ nhất bên phải của chưởng môn còn trống, hắn nói: “Sư phụ, sư thúc còn chưa tới.”
Nét mặt của nam nhân ngồi trên ghế tức khắc trầm xuống, dường như có chút không vui, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười: “Phái người đi mời Nguyễn Ly.”
Lời vừa dứt, một trưởng lão đang an vị lập tức giận dữ đứng dậy: “Chưởng môn, ngài quá dung túng cho Nguyễn Ly rồi. Mọi người đều biết hôm nay sẽ tụ tập nên ai nấy cũng đã đến từ sớm, một người rảnh rỗi như nàng ta còn phải cần người đi mời. Quả thực là không có giáo dưỡng!”
Tiếp theo, một vị trưởng lão khác cũng lên tiếng: “Hừ, Nguyễn Ly không hề để chưởng môn ngài vào mắt. Tốt xấu gì nàng ta cũng đã từng là đệ tử xuất sắc nhất của tiên tông, là hình mẫu trong số các đệ tử. Bộ dáng hiện giờ của nàng ta còn ra thể thống gì? Nhiều tiểu bối ở đây như vậy, hành động của Nguyễn Ly…”
Lời nói cuối cùng vừa rơi xuống, vị trưởng lão kia thở gấp, phất tay áo ngồi xuống.
Cả đại điện tức khắc lâm vào cảnh xấu hổ, nhóm đệ tử rõ ràng cũng biểu lộ thần sắc khinh thường.
Đến lúc này, Trịnh Đạo Lẫm mới đứng dậy nói: “Mọi người bớt giận. Tôn trưởng lão, các ngươi cũng biết sư muội vì mất hết tu vi mà bị đả kích nghiêm trọng nên mới biến thành bộ dáng như thế. Chúng ta không nên yêu cầu nàng quá nhiều. Có lẽ đến muộn là vì có chuyện, không phải là cố ý đâu.”
Bách Lý Diêm Khể nghe sư phụ nói chuyện, trong lòng có chút không thoải mái.
Tuy rằng từng câu từng chữ của sư phụ đều có ý bảo vệ sư thúc, nhưng vì sao người phải chờ đến khi các trưởng lão nhục nhã sư thúc xong, chờ bầu không khí trong đại điện biến thành khinh thường mới mở miệng?
Lúc này mở miệng có phải đã quá muộn rồi không?
Hơn nữa, người còn làm không khí trở nên căng thẳng hơn… 
“Chưởng môn, ngài không cần kiếm cớ cho Nguyễn Ly. Tu vi mất hết thì có thể trách ai? Chẳng phải vì bản thân nàng ta nóng lòng cầu thành sao? Nói không chừng nàng ta còn luyện vật tà môn gì nên mới…”
“Tôn trưởng lão!” Trịnh Đạo Lẫm quát to.
Tôn trưởng lão nén giận, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng lời đã nói ra một nửa, dù bị chưởng môn kịp thời chặn lại thì mọi người cũng đều hiểu được.
“Nghe nói Nguyễn Ly đã từng là thiên tài tu tiên ngàn năm khó gặp của Vân Tiên Tông, có tuệ căn hơn cả Bách Lý sư huynh, là đồ đệ được yêu thích nhất của chưởng môn đời trước. Những đệ tử khác ở trước mặt nàng ta đều ảm đạm thất sắc (*). Bây giờ nghĩ lại, nào phải là thiên tài có một không hai nào, có lẽ là dùng phương pháp tu luyện đường ngang ngõ tắt nào đó nên cuối cùng bị phản phệ không chừng.”
(*) ảm đạm thất sắc: lu mờ, không nổi bật.
“Nói vậy cũng có lý. Nhìn dáng vẻ của Nguyễn Ly, ta không tin nàng ta là thiên tài.”
Mấy đệ tử phía sau lầm bà lầm bầm, giọng nói rất nhỏ nhưng vẫn không qua được thính lực tốt của Bách Lý Diêm Khể.
Hắn lập tức xoay người khiển trách: “Trong đại điện lại châu đầu ghé tai không coi ai ra gì, đây là đức hạnh của các ngươi sao?”
Những đệ tử bị xem nhẹ phía sau giật mình khiếp sợ, cảm thấy ánh mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ của sư huynh cực kỳ khủng bố.
Mấy đệ tử kia nhanh chóng cúi đầu, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Đúng lúc này, ngoài cửa điện truyền đến tiếng bước chân, một nữ tử bạch y ung dung đến muộn.
Mái tóc đen nhánh của Nguyễn Tiểu Ly được cố định bằng cây trâm gỗ, vầng trán lòa xòa tóc mái để lộ đôi má tinh xảo mỹ lệ, váy lụa trắng toát phiêu nhiên. Nàng từ cửa tiến vào, mỗi bước đi làm đuôi váy tung bay tựa như những đóa hoa đang nở rộ.
Khoảnh khắc nàng xuất hiện, toàn bộ đại điện lâm vào yên tĩnh kỳ lạ.

Nguyễn Tiểu Ly không nhìn xung quanh, chậm rãi đi đến vị trí của mình ngồi xuống, cả quãng đường không nói lời nào, còn những người khác cũng vô thức nhìn theo nàng.
Trịnh Đạo Lẫm thấy vậy, không nén được lửa giận. Cảnh tượng như thế ông ta đã chứng kiến rất nhiều lần. Nguyễn Ly đã từng là niềm kiêu ngạo của tiên tông, nàng đi đến nơi nào cũng đều được mọi người yên lặng dõi theo, trong mắt bọn họ đều chỉ có một mình nàng.
Mà hiện tại, nữ nhân này rõ ràng đã biến thành một phế vật, tại sao thời khắc nàng đi vào đại điện vẫn diễn ra một cảnh tượng quen thuộc như vậy?!
Điều ông ta ghét nhất chính là Nguyễn Ly luôn luôn hút mắt dù ở bất cứ nơi nào!
Trịnh Đạo Lẫm có thể trở thành chưởng môn, đương nhiên khả năng khống chế cảm xúc rất mạnh. Giây tiếp theo, trên mặt ông ta đã lộ ra ý cười, còn ra vẻ quan tâm hỏi han: “Sao sư muội lại đến muộn vậy, có chuyện gì làm trì hoãn à?”
Ông ta đang cho Nguyễn Ly một cái bậc thang, chỉ cần Nguyễn Ly thừa nhận có chuyện gây chậm trễ là xong.
Có điều, một người rảnh rỗi thì có chuyện gì để trì hoãn chứ? Nếu Nguyễn Ly trả lời có, nàng sẽ bị người khác chê cười.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu, ánh mắt rọi thẳng vào đáy lòng Trịnh Đạo Lẫm, nàng mở miệng: “Không có việc gì làm trì hoãn.”
Không có việc gì làm trì hoãn, ta cố tình tới muộn, chính là cố ý, thì sao?
Kiêu ngạo, càn rỡ!
Sự tức giận Trịnh Đạo Lẫm như cỏ dại mọc tràn lan, ông ta thật sự rất muốn ép hỏi nàng, tại sao ngươi vẫn dùng thái độ này? Ngươi dựa vào cái gì mà còn kiêu ngạo như vậy? Ngươi tưởng rằng mình còn là thiên chi kiêu tử, là Nguyễn Ly trong quá khứ sao?
Tôn trưởng lão không chịu nổi nữa: “Nguyễn Ly, không có chuyện gì làm chậm trễ mà ngươi còn cố tình tới muộn, ngươi có để bọn ta vào mắt không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.