Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 137:




Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Saya
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Nguyễn San đỡ lấy Nguyễn Tiểu Ly đang sắp ngã, trọng lượng toàn thân của Nguyễn Tiểu Ly hầu như đều đổ dồn vào tay hắn. Cảm nhận duy nhất của Nguyễn San lúc này đó là vô cùng nhẹ.
Hắn lớn lên thế nào vậy? Nhìn thân thể hắn có vẻ đã cao lên không ít, thế nhưng tại sao lại nhẹ thế này? 
Nguyễn Tiểu Ly vùng vẫy nhưng không thoát khỏi tay của Nguyễn San. “Hắn” tức khắc nổi giận, con ngươi hằn lên những tia đỏ như máu: “Nguyễn San, ngươi muốn làm gì!?”
“Ta không muốn làm gì cả, chỉ muốn đưa đệ trở về. Đệ đừng nói gì nữa.”
Nguyễn San cũng không hiểu rõ vì sao bản thân mình phải làm những chuyện này. Chắc có lẽ là do bản năng, bản năng muốn chăm sóc đệ đệ nhỏ tuổi hơn mình, kể cả khi hắn và người đệ đệ này đang bất hòa. 
Nguyễn Tiểu Ly vừa mở miệng muốn tiếp tục nói chuyện thì đột nhiên trước mắt tối sầm, toàn thân đều không có sức lực, sau đó liền chìm vào bóng tối vô tận. 
“Nguyễn Ly Trúc? Ly Trúc?”
Nguyễn San không ngờ sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Hắn nhanh chóng ôm lấy Nguyễn Tiểu Ly. Thị vệ đằng sau cũng kinh ngạc, tiến lên hỏi: “Nhị điện hạ, làm sao bây giờ?”
Nguyễn San cấp tốc suy nghĩ, nhanh chóng ôm đứa trẻ lên: “Đi thôi, đưa hắn trở về.”
Đi được vài bước, Nguyễn San đột nhiên dừng lại và nói với thị vệ đằng sau: “Ta ôm hắn về cung, ngươi mau đi mời ngự y tới đây.”

Chủ tử bình thường luôn luôn hỉ nộ  bất phân bây giờ lại cau mày, giọng điệu cũng gấp gáp hơn một chút, dường như rất quan tâm đến vị Tứ điện hạ này. Thị vệ ngạc nhiên đến ngây ngẩn, sau đó gật đầu: “Vâng.”

Lúc Nguyễn San ôm Nguyễn Tiểu Ly vào trong điện, đám người trong đó nhìn thấy một màn như vậy thì không khỏi trợn mắt há mồm, như không dám tin vào những gì đang thấy trước mắt?
“Nhị điện hạ, điện hạ của chúng ta như thế nào rồi…”
Thái giám chưởng sự bước đến dò hỏi. Nguyễn San không nói gì, trực tiếp ôm người vào nội điện rồi đặt lên giường. Đám người bên ngoài lập tức xôn xao náo động.
Trước giờ Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử luôn như nước với lửa, sao bây giờ lại ở cùng một chỗ thế này? 
Trong nội điện, Nguyễn San cẩn thận đặt Nguyễn Tiểu Ly lên giường rồi đắp kín chăn cho “hắn”. Nhìn gương mặt yêu nghiệt nhưng trắng bệch kia, Nguyễn San nhíu mày, đứng dậy hỏi: “Ngự y vẫn chưa tới sao?”
Người ở bên ngoài đều không dám lên tiếng.
Xem ra ngự y còn chưa tới.
Nguyễn San ngồi ở bên giường: “Điện hạ của các ngươi hôm nay đi quân doanh mới về sao?”
Thái giám đáp: “Đúng là từ quân doanh trở về, nhưng không phải đi hôm nay mà là đi từ một tháng trước.”
“Hắn ở trong quân doanh suốt một tháng?” Nguyễn San hơi sửng sốt. 
Tuy hắn biết Hoàng hậu nóng lòng muốn bồi dưỡng Nguyễn Ly Trúc, từ lúc còn nhỏ đã cho vào quân doanh huấn luyện, thế nhưng cùng lắm mười ngày là đã trở về rồi. Vậy mà lần này lại ở tận một tháng?
Thân là hoàng tử, không nói đến việc được nuông chiều thế nào, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ choai choai thì làm sao có thể chịu đựng nổi sự khổ luyện trong quân doanh suốt một tháng chứ?
Nói cho cùng, Hoàng hậu cũng không phải là mẫu thân thân sinh của Nguyễn Ly Trúc. Đây chẳng phải rõ ràng là xem hắn như một quân cờ sao?
Giữa lông mày Nguyễn San bất giác hiện lên một tia đau lòng. Hắn cúi đầu, vươn tay kéo chăn lên cao đắp kín cho Nguyễn Tiểu Ly.
Bên ngoài điện lúc này, thị vệ đã đưa ngự y đến đây.
Ngự y tiến lên định quỳ xuống hành lễ, Nguyễn San nói trước: “Không cần hành lễ, tới đây xem cho Tứ điện hạ đi. Dường như hắn bị đau ở phần bụng, chắc là bị nội thương.”
Đầu ngự y lúc này đổ đầy mồ hôi. Hắn bị thị vệ kéo đi một mạch qua đây. 
“Vâng.”
Ngự y bước tới, Nguyễn San cũng đứng dậy nhường chỗ. Hắn lui về sau vài bước, đứng bên mép giường. 
Ngự y lấy ra một tấm đệm mềm lót dưới tay của Nguyễn Tiểu Ly, sau đó vươn tay chuẩn bị bắt mạch. Khi tay của hắn chỉ còn cách cổ tay của Nguyễn Tiểu Ly khoảng chừng một centimet thì đột nhiên cổ tay nhỏ bé kia trở tay bắt lấy tay của ngự y. 
“Ai da!!!”
Ngự y đau đến mức biến sắc, cảm giác giống như cổ tay sắp bị bẻ gãy. 
Nguyễn Tiểu Ly vốn dĩ đang hôn mê lúc này đã tỉnh lại, nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt, đôi mắt hằn đầy tơ máu trợn to. “Hắn” hung hăng cầm chặt lấy cổ tay của ngự y, cả người giống như một con dã thú hung ác. 
“Tứ điện hạ, ngài buông tay, buông tay… Ai da…”
Nguyễn San bị biến hóa này dọa sợ, lập tức bước lên: "Hoàng đệ, buông tay."
Nguyễn Tiểu Ly từ từ thả lỏng và buông tay ra. “Hắn” chậm rãi chống tay ngồi dậy: “Đi kê một ít thuốc trị nội thương tới đây. Ta không muốn nhìn thấy ngự y. Cút!” Giọng nói của “hắn” rất có khí lực.
“Hoàng đệ, thái y đã đến đây rồi, để cho ông ấy bắt mạch đi.”
“Không cần.”
Tiểu Ác thở phào nhẹ nhõm. Ý niệm của ký chủ nhà nó thật không phải mạnh mẽ bình thường, vậy mà có thể cưỡng chế bản thân tỉnh lại vào thời khắc mấu chốt. 
Nguyễn San không hiểu vì sao Nguyễn Ly Trúc không muốn ngự y khám cho mình. Lẽ nào hắn thật sự giống như lời đồn là rất chán ghét ngự y?
“Đệ không nên cố chấp như vậy. Vừa rồi đệ đã hôn mê, nhân tiện ngự y cũng đang ở chỗ này, đệ để cho ông ấy xem một cái đi.” Nguyễn San kiên nhẫn khuyên bảo.
Đứa trẻ trên giường ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trong mắt mang theo vẻ trào phúng và xa cách: “Nguyễn San, hôm nay ngươi quan tâm ta như vậy có phải là hơi quá mức rồi không? Hay là ngươi đang muốn chê cười ta?”
Nguyễn Tiểu Ly không gọi Nguyễn San là hoàng huynh nữa mà trực tiếp gọi tên của hắn. 
Lúc này, Nguyễn Tiểu Ly y hệt một con nhím đang cuộn tròn thân thể, ai đến gần thì sẽ đâm người đó.
Nguyễn San tự hỏi bản thân là thật lòng có ý tốt, bên trong không mang theo bất kỳ âm mưu quỷ kế nào, thế nhưng lại bị người ta lo lắng đề phòng và hoài nghi như vậy, hắn cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương. 
“Hôm nay ta đã quá phận rồi. Tứ hoàng đệ bảo trọng thân thể cho tốt.” Nói xong, Nguyễn San liền xoay người rời đi. 
Giọng điệu thể hiện rõ ràng là chủ nhân của nó đang giận dỗi. Những người xung quanh ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. 
Nguyễn Tiểu Ly không thèm để ý đến nam chính cảm thấy thế nào, “hắn” phân phó: “Những người còn lại đều lui xuống đi. Ngự y trở về kê vài đơn thuốc lưu thông khí huyết và thuốc trị nội thương đến đây.”
“Vâng.”
Tất cả mọi người lần lượt ra ngoài. Nguyễn Tiểu Ly không chịu nổi nữa, cứ thế ngã phịch xuống giường. 
Tiểu Ác: “Khổ cho cô rồi.”

“Không sao.”
“Tiểu Ly, ta thật sự không thể không bội phục cô, ý chí của cô quả thật rất mạnh mẽ. Ta vốn dĩ đang lo lắng cô không thể tỉnh dậy được, đang định mở cửa sau cho cô nữa cơ.”
“A, cái hệ thống thúi nhà ngươi. Nếu ngươi quả thật muốn mở cửa sau cho ta thì đã sớm mở rồi.”
Không đến mức phải đợi đến bây giờ.
Nguyễn Tiểu Ly hiểu rất rõ suy nghĩ của Tiểu Ác. 
Bị vạch trần như vậy nhưng Tiểu Ác cũng không thấy xấu hổ chút nào: “Đó là vì ta đang kiểm tra cô. Đúng là ta có khả năng mở cửa sau cho ký chủ nhưng ta sẽ không tùy tiện mở ra. Chỉ một chút thử thách nhỏ như vậy mà cô cũng không vượt qua được thì ta cảm thấy xóa bỏ cô luôn sẽ tốt hơn.”
Nguyễn Tiểu Ly không hề tức giận, chỉ cười hỏi: “Vậy ta đã vượt qua được bài kiểm tra của ngươi chưa?”
“Đương nhiên… Ừm… thật ra cũng chỉ miễn cưỡng qua mà thôi. Nhưng ta cảm thấy với năng lực này của cô thì hẳn là có thể cùng ta đi qua rất nhiều thế giới đấy.”
Không giống với mấy ký chủ rác rưởi trước kia, toàn là một lũ vô dụng, chỉ có một cái thế giới mà cũng không hoàn thành xong nên đã bị xóa bỏ.
Nguyễn Tiểu Ly: “Tiểu Ác, có lẽ ta có thể đi với ngươi đến vĩnh viễn.”
Trong lòng Tiểu Ác bỗng lộp bộp một cái. Nó đột nhiên cảm thấy tràn đầy mong đợi với tương lai, hơn nữa còn thấy rất ấm áp. 
Đây là cảm giác nó đã chờ đợi từ rất lâu rồi. Nó là một hệ thống cô độc, cô độc đến mức gần như đã quên đi niềm chờ mong này. 
“Hy vọng lời này của cô không phải là nói suông.” Tiểu Ác kiêu ngạo buông một câu, sau đó lập tức đóng cửa không muốn nói chuyện nữa.
Phụt.
Nguyễn Tiểu Ly phì cười. Tuy rằng thân thể hiện tại vẫn còn đau đớn nhưng tâm trạng lại rất vui vẻ và thoải mái. 
Ba nghìn thế giới xoay vòng, “hắn” và Tiểu Ác sẽ mãi là bạn đồng hành của nhau.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.